Editor: Ngạn Tịnh.
Nhìn vẻ mặt yếu ớt khiến người đau lòng của Cố Tiểu Nhu...
Trong con ngươi của Tần Nghiêu và Cố Hành Thâm đều là đau lòng cùng không đành lòng...
Phảng phất chỉ có bản thân là nữ phụ độc ác...
Rốt cuộc, khủng long nhỏ Jurassic trong lòng cũng gầm thét----
Cung Tiểu Kiều đẩy tay cô ta ra, "Cố Tiểu Nhu, cô có phiền hay không!"
"A----" Cố Tiểu Nhu kêu đau một tiếng.
Nước sôi nóng bỏng không cẩn thận hất lên mu bàn tay cô ta, nhất thời một mảng đỏ thẫm.
Tần Nghiêu lập tức cầm tay cô ta lên kiểm tra, "Tiểu Nhu, em thế nào rồi?"
Chân mày Cố Hành Thâm nhíu chặt, trong con ngươi chứa lửa giận, "Tiểu Kiều, em tùy hứng quá rồi, Tiểu Nhu cũng chỉ có ý tốt!"
"Không sao, hai người đừng trách Tiểu Kiều, là tự em không cẩn thận." Cố Tiểu Nhu vội vàng nhịn đau giải thích.
Ha, Tiểu Nhu vĩnh viễn đúng, đáng thương yếu ớt, mỗi người đều sẽ chỉ trách cứ cô...
Cung Tiểu Kiều cười lạnh liếc mắt nhìn cô ta một cái, "Hài lòng chứ?"
"Tiểu Kiều!" Cố Hành Thâm hiển nhiên rất không hài lòng thái độ của Cung Tiểu Kiều.
Cố Tiểu Nhu đau lòng nhìn cô, "Tiểu Kiều, có phải cậu có hiểu lầm gì với tớ không?"
"Không có." Cung Tiểu Kiều chém đinh chặt sắt trả lời.
"Vậy sao cậu lại chán ghét tớ như vậy?" Cố Tiểu Nhu chất vấn.
"Cũng bởi vì không có hiểu lầm, cho nên mới chán ghét cô."
"Tiểu Kiều, tại sao cậu lại biến thành như vậy, tôi vẫn luôn xem cậu là chị em tốt mà!" Cố Tiểu Nhu bi phẫn nhìn cô, dường như không thể tin được cô sẽ nói như vậy.
Cung Tiểu Kiều cười khẽ một tiếng, "Chị em tốt sẽ không biết liêm sỉ cướp bạn trai của tôi?"
"Tiểu Kiều, im miệng!" Cố Hành Thâm lập tức cau mày ngăn cản.
Tần Nghiêu quay đầu ra, hơi hơi nắm chặt tay.
Cố Tiểu Nhu luống cuống lắc đầu, "Tiểu Kiều, cậu hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như cậu nghĩ! Tớ vẫn cho là cậu hiểu được, không ngờ cậu lại nghĩ tớ như vậy!"
Cung Tiểu Kiều ném quần áo trong tay xuống, đứng trước mặt cô ta, "Hiểu lầm? Được, vậy cô nói một chút, tôi hiểu lầm cô thế nào?"
"Im hết đi!" Cố Hành Thâm nhíu chặt chân mày.
"Để cho cô ta nói! Tại
sao không để cô ta nói? Không phải nói tôi hiểu lầm cô ta sao? Thừa dịp cơ hội này giải thích rõ không phải là rất tốt sao? Tôi trái lại cũng muốn nghe một chút xem cô ta muốn nói gì!"
Cố Tiểu Nhu nhìn Tần Nghiêu một cái, "Tiểu Kiều, thật ra thì, tớ cùng Tần Nghiêu từ lần đầu gặp đã yêu thích lẫn nhau..."
Câu kia của Cố Tiểu Nhu vừa nói ra đã khiến Cung Tiểu Kiều gắt gao nắm chặt quả đấm, móng tay in đỏ trong lòng bàn tay.
Tần Nghiêu vẫn như cũ không dám đối mặt với cô, chẳng qua sắc mặt trắng bệch nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Tiểu Nhu lặng lẽ kéo bàn tay đang nắm thành quả đấm của Tần Nghiêu qua, "Chẳng qua là, lúc đó chúng tớ đều không có can đảm nói ra mà thôi. Nhưng là, lại không ngờ tới cậu đột nhiên tỏ tình với Tần Nghiêu, anh ấy lại không đành lòng từ chối cậu, cho nên mới đồng ý ở cùng một chỗ với cậu, bởi vì cậu là chị em tốt của tớ, cho nên tớ không muốn tổn thương đến cậu, cũng luôn đè nén tình cảm của bản thân..."
Vài ba lời, nhân vật đã nghịch chuyển thật lớn, Cố Tiểu Nhu thành nhân vật nữ chính hiền lành thuần khiết lại phải đau khổ vì tình, mà bản thân Cung Tiểu Kiều cô lại thành kẻ thứ ba không biết liêm sỉ ngăn cản tình yêu của người ta?
Cung Tiểu Kiều xùy một tiếng, "Nếu không muốn tổn thương tôi, sao không chịu đựng đến cùng chứ? Lại có thể chịu đựng chịu đựng... Chịu đến lên giường của Tần Nghiêu?"