Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Cái này cũng không phải JJ của đàn ông...


trước sau

Editor: Ngạn Tịnh.

Trên tóc cô còn lưu lại mù thuốc khử trùng ở bệnh viện, vừa rồi lại vẫn luôn ho khan, nhất định là bị bệnh.

Vết thương trên mặt vẫn chưa mờ đi, Cố Hành Thâm cẩn thận chạm tay lên.

Da thịt cô nhóc này vẫn luôn non nớt, hình dung khoa trương một chút mà nói chính là vô cùng mịn màng, hơi hơi chạm vào cũng sẽ để lại dấu vết, huống chi là một cái tát kia.

Tại sao lại ra tay chứ!

Cô thấy Tiểu Nhu cùng Tần Nghiêu mới mất khống chế, tại sao ngay cả bản thân cũng mất khống chế theo cơ chứ!

Cố Hành Thâm cầm tay cô lên, thấy trên mu bàn tay của cô còn dấu kim tiêm truyền nước, còn có vết thương bị móng tay cô tạo ra.

Chân mày Cố Hành Thâm nhíu chặt, anh ngồi xuống, đưa lưng với mưa gió, thu gọn cô vào trong ngực, để cho cô lấy tư thế thoải mái mà ngủ, sau đó lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo khoác của cô, trên đó còn có một cái bấm móng tay nhỏ hình con ếch hoạt hình màu xanh lá cây.

Cố Hành Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ bụ bẫm trắng noãn của cô, cẩn thận cắt tỉa từng cái móng tay giúp cô, bộ dáng nghiêm túc dường như đang làm một chuyện vô cùng thần thánh.

Nếu như cái thẻ trống kia không có thời hạn sử dụng, vậy anh chỉ xin đổi một lần tha thứ.

nhưng là, cô nhóc này bây giờ có lẽ hận chết anh rồi!

Nếu không thì sao có thể biến mất không chút động tĩnh, treo trái tim anh lên không trung mà ngược đãi.

Mặc dù lúc nhìn thấy cô vẫn tươi cười, tuy nhiên lại chỉ là cố gắng mạnh mẽ chống đỡ, chỉ có ở nơi này mới phát tiết trong chốc lát.

Mới mấy ngày không gặp, lại bệnh nặng đến vậy, cả khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cằm cũng gầy nhọn luôn rồi.

Cô luôn hiểu rõ, chuyện duy nhất cô có thể làm để tổn thương anh, chính là tổn thương chính cô.

Anh ghé sát môi cô, dừng lại, cuối cùng lại chuyển lên trán, trút xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

-

Trong phòng họp.

"Lão đại rốt cuộc là đi đâu vậy?" Thẩm Nhạc Thiên buồn bực lật những hạng mục bản thảo bên Châu Phi, đang chuẩn bị cố gắng tranh thủ một lần đi đại thảo nguyên Châu Phi tốt đẹp (?), thế nhưng Cố Hành Thâm sớm đã tới bây giờ lại chẳng ở công ty.

Lãnh Thấu nhấp một ngụm trà, "Cậu tốt nhất nên suy nghĩ lại rồi hẵng làm."

Thẩm Nhạc Thiên đang muốn hỏi anh có ý gì, Thịnh Vũ đã vội vã đi vào, đưa tờ Fax vừa nhận được cho hai người xe,.

"Người lão đại vẫn luôn bảo tôi điều tra đã có tin tức rồi."

"Ơ! Hoắc Ngạn Đông! Cái ông này mấy năm không thấy đã mập thành như vậy?" Thẩm Nhạc Thiên nhìn người đàn ông trung niên mặt tròn phúc hậu nâng cao cái bụng bự được người đẹp vây quanh trong ảnh, không khỏi than thở.

"Không ngờ tới ông ta còn dám trở về nước." Thịnh Vũ than.

"Bên phía lão đại có ý tứ là?" Thẩm Nhạc Thiên hỏi.

"Chỉnh đến chết!" Thịnh Vũ trả lời.

Thẩm Nhạc Thiên nghi hoặc, "Người này rốt cuộc có ân oán gì với lão đại vậy? Bức người ra nước ngoài cũng thôi đi, còn một mức cắn chết không buông như vậy! Qủa thật là chuyên nghiệp hơn cả cảnh sát nhân dân cmnl!"

"Ai biết, lão đại cũng chưa nói lý do." Thịnh Vũ nhún nhún vai, "Chỉ là lão tặc Hoắc Ngạn Đông này hành sự âm hiểm độc ác, hơn nữa hoàn toàn không nói quy củ giang hồ, danh tiếng cả hai giới hắc bạch đều cực kém, chết cũng là vì dân trừ hại."

"Lấy kinh nghiệm của tôi thì có thể là vì Tiểu Hồ Ly hay không?"

"Cũng có thể là vì Cố Tiểu Nhu."

"Chậc chậc, tôi phát hiện Cung Hàn Niệm thật đúng là đáng thương, hai người phụ nữ quan trọng bên cạnh lão đại lại dường như không có chỗ cho cô ta." Thẩm Nhạc Thiên cười nhạo.

Ở trước mặt người khác bọn họ sẽ cho chút thể diện gọi chị dâu, nhưng ở chỗ không có ai thì sẽ gọi thẳng tên họ.

Con người Cung Hàn Niệm cũng không thể nói là không được, mọi mặt của cô ta đều rất hoàn mỹ, cũng rất xứng đôi với Cố Hành Thâm, trên sự nghiệp cũng có thể giúp đỡ vài phần, thậm chí Cố
Hành Thâm đối xử đặc biệt với Cung Tiểu Kiều như thế, cô ta cũng không đi làm loạn, ít nhất sẽ không đích thân ra mặt, ngay cả ghen cũng bắt chẹt vừa đủ mà thôi.

Đối với đàn ông mà nói, bàn về bản lĩnh bàn về dung mạo thì cô ta là bạn đời tốt nhất không thể nghi ngờ.

Nhưng là, quá khéo đưa đẩy, khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy không thoải mái, bởi vì tâm cơ quá sâu.

Có lúc, đàn ông càng muốn thoải mái buông lỏng bên cạnh một người phụ nữ ngây ngốc mơ hồ một chút.

"Ở bên cạnh lão đại lâu như vậy, nếu bởi vì Tiểu Nhu hoặc Tiểu Kiều, không có chuyện gì mà chúng ta lại không biết, anh ấy cũng không cần phải giấu giếm." Lãnh Thấu lật đổ suy đoán của hai người.

"Mặc kệ là vì ai, trái lại nhất định là có thù là được rồi! Vậy... Lão nhị, bây giờ có nói chuyện này với lão đại không?" Thẩm Nhạc Thiên ngoan ngoãn hỏi chuyện.

Được rồi! Hắn thừa nhận, ở phương diện IQ hắn quả thật không bằng cái tên xếp hạng hai, mà não đứng nhất trước mặt này.

"Tại sao không nói? Đúng lúc có thể dời đi một chút sự chú ý của lão đại." Lãnh Thấu làm ra quyết định.

Hai người phụ họa gật đầu.

"Nhưng là, ai đi nói bây giờ?"

Thẩm Nhạc Thiên cùng Thịnh Vũ trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn Lãnh Thấu.

Lãnh Thấu cầm điện thoại lên, "Tìm Đường Dự."

"Đủ âm hiểm!"

-

Lúc Cố Hành Thâm trở về, tất cả bốn người đều kinh ngạc.

Lãnh Thấu mở lớn mắt, ba người kia khoa trương hơn, há miệng như muốn sái cả cằm.

Qua thật lâu Thẩm Nhạc Thiên mới cười gượng, "Anh, cái thân này của anh... Thật là non..."

Đường Dự gật đầu không ngừng, "Mỹ thiếu niên! Tiểu Kiều thích nhất chính là loại này!"

Hiếm thấy lão đại của bọn họ vì lấy lòng Tiểu Kiều lại có thể không tiếc mà tự hủy hình tượng!

Thật ra thì Cố Hành Thâm chỉ là vì đi lại trong trường học nên thay một bộ quần áo học sinh khá nhàn nhã này mà thôi.

Chỉ là, một câu kia của Đường Dự lại khiến anh chú ý, dường như Tiểu Kiều thật sự thích nam sinh loại hình này.

Bản thân quả nhiên là già rồi.

-

Bên trong phòng ngủ 303.

Cung Tiểu Kiều nằm dài trên bàn đau lòng chảy nước mắt, "Rốt cuộc là tên khốn nạn nào, chòi má, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào..."

Ôn Nhã một mặt đồng cảm, "Tiểu Kiều, đừng đau lòng nữa, sau này sẽ dài ra thôi..."

Doãn Hi Đệ mở hai bàn tay ra, "Không phải chỉ là móng tay thôi sao! Tớ cũng không có này!"

Hàn An Nại cũng tốt bụng an ủi, "Đúng vậy! Cái này cũng không phải JJ của đàn ông, ngắn một chút thì có làm sao đâu!"

Cung Tiểu Kiều.

Bé Hàn cô tốt nhất ngậm miệng lại cho tôi 0____0

Cô chỉ là đi tảo mộ một chút mà thôi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thế mà lại phát hiện mười móng tay cô tỉ mỉ xử lý chăm sóc lại chẳng cánh mà bay!

Trong nghĩa trang này rốt cuộc có con quỷ biến thái nào, lại có sở thích kỳ quái ăn móng tay chứ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện