Editor: Ngạn Tịnh.
Cố Hành Thâm đổi một tư thế, trong con ngươi rõ ràng sáng lên chút ít.
Một bên nhìn mặt mà nói chuyện chính là chủ nhiệm hệ diễn xuất tự mình phụ trách diễn tập mấy ngày nay, thấy Cố Hành Thâm dường như rất hứng thú, vội vàng đúng lúc giới thiệu với Cố Hành Thâm.
"Đóng vai Bạch Nương Tử là một tài nữ của hẹ biểu diễn, rất ưu tú, gần đây vừa nhận quay [Trang Sức Màu Đỏ] của đạo diễn Quách, cha cô ấy là chủ tịch tập đoàn YH..."
Cũng không biết Cố Hành Thâm có đang nghe hay không, chẳng qua là nghiêm túc nhìn biểu diễn ở trên đài, đột nhiên lên tiếng hỏi, "Tiểu Thanh thì sao?"
Chủ nhiệm sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, lập tức nhiệt tình giới thiệu, "Bạn học Cung Tiều Kiều cũng cực kỳ ưu tú, học tập khá là khắc khổ, ba năm qua đều lấy giải nhất học kim. Nghe nói mẹ mất sớm, cũng từng là một diễn viên có chút danh tiếng..."
Trên đài, Tiểu Thanh yên lặng đi sau lưng Bạch Nương Tử cùng Hứa Tiên, chuyên nghiệp mà làm nền cho tỷ tỷ cùng tỷ phu, thỉnh thoảng đáp đôi lời kịch tiếp tục với nội dung cốt truyện.
Thấy ánh mắt Cố Hành Thâm từ đầu tới cuối đều rơi vào người Cung Tiểu Kiều, chủ nhiệm nhỏ giọng tăng thêm một câu, "Cô ấy dường như chỉ một lòng trên học tập, ba năm qua cũng không kết giao bạn trai..."
Rõ ràng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực nào đó vẫn luôn khóa trên người mình, Cung Tiểu Kiều có chút tê dại cả da đầu, chỉ muốn vội vàng kết thúc biểu diễn.
Cung Tiểu Kiều chú ý tới hàng trước lại bắt đầu có học sinh kích động lần lượt đứng lên ghế.
Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là vì bọn họ biểu diễn quá xuất sắc?
Dần dần, học sinh ở hàng ghế trước đứng lên ngày càng nhiều...
Mặc kệ, vẫn là chuyên tâm diễn xong lại tính tiếp.
"Sống chết có số, chuyện do người làm, ta không tin tình yêu quang minh chính đại, đánh không lại tư tâm vọng dục của hòa thượng kia, Cửu U âm Minh, chư thiên thần ma, xin giúp ta đoạt lại phu quân!"
Giờ phút này đang diễn đến đoạn Bạch Nương Tử cùng Tiểu Thanh làm lụt.
Tình tiết tiếp theo chắc là các hòa thường hô to "Nước dâng" sau đó kinh hoảng chạy trốn.
Chỉ là, không nghĩ tới, khán giả phía dưới lại phối hợp như thế, lập tức có nhiều bạn học bắt đầu kêu lên, "A---- Nước dâng! Nước dâng lên rồi!"
Trong hội trường càng ngày càng huyên náo, các giáo viên vội vàng đi kiểm tra chuyện gì xảy ra.
Chẳng được bao lâu, một giáo viên thở hồng hộc chạy trở lại, "Không xong rồi, nước tràn vào rồi!"
Lời giáo viên kia vừa dứt, phía sau liền có một cơn sóng nhỏ tràn vào.
Hội trường là ở lầu một, bên ngoài mưa to, hệ thống thoát nước theo không kịp, toàn bộ nước đều chảy vào bên trong.
Chỗ ngồi là kiểu nấc thang, người ở hàng ghế trước đều bị nước ngập đến.
Ngay từ đầu vẫn chỉ là lượng nước nhỏ nhẹ, sau đó phải đứng ở trên ghế mới có thể tránh thoát, bây giờ nước càng ngày càng nhiều, lại có thể trong chớp mắt cũng đã ngập đến phần eo.
Cung Tiểu Kiều cùng vài diễn viên khác đứng ở trên sân khấu, không hẹn mà cùng ngừng diễn xuất, rối rít đi tới bên cạnh vũ đài nhìn xuống. Không nhìn thì không biết, nhìn một cái liền bị dọa cho giật mình, nước đều sắp ngập qua sân khấu cao một mét.
Mấy người vô tội trố mắt nhìn nhau, nước này cũng không phải do bọn họ làm phép gọi...
Tất cả giáo viên đều bắt đầu khẩn cấp điều động, bảo vệ vây quanh Cố Hành Thâm chuẩn bị che chở đưa anh rời đi.
Cố Hành Thâm bất động thanh sắc mà đứng yên tại chỗ, chỉ nói một câu, "Trước tiên di dời các học sinh rời khỏi trước."
Một câu nói, trong nháy mắt trấn trụ tình cảnh, phảng phất quân lâm thiên hạ.
Các cô gái cũng quên kinh hoảng, tất cả đều đứng một chỗ hưng phấn rít gào.
"Đúng đúng! Các bạn học không nên hốt hoảng không nên gấp gáp, dựa theo thứ tự mà rời đi! Giáo viên bọc đằng sau!"
Cuối cùng đám lãnh đạo kia cũng không não tàn đến mức nói ra mấy lời như "Để cho lãnh đạo đi trước"!
"Qúa khoa trương rồi! Hội trường lại có thể chìm cmnl!" Doãn Hi Đệ dở khóc dở cười.
Diệp Mộng Kỳ cũng thán phục, "Thật đúng là nước ngập Kim sơn..."
Lúc này nhân vật của Doãn Hi Đệ cũng đã không còn là diễn viên nữa, mà là như một khán giả vẻ mặt thưởng thức
nhìn dưới đài.
Nửa người Cố Hành Thâm chưa chìm vào nước, đâu ra đấy phát hiệu lệnh tổ chức học sinh rời đi..
Doãn Hi Đệ phát ra lời khen từ trong thâm tâm, "Thật không nhìn ra Cố Hành Thâm lại có thể man đến như vậy, quả thật còn man hơn cả tớ luôn ~"
Cung Tiểu Kiều, "..."
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Anh Kiều, tớ sợ quá ~"
Cung Tiểu Kiều liếc trắng mắt nhìn Hàn Anh Nại gắt gao nắm cánh tay mình, "Cô chạy tới lúc nào vậy hả? Sao không đi theo bọn họ đi? Lại không nhanh một chút, với cái chiều cao này của cậu, còn không biết bơi, lát nữa có lẽ ngay cả cửa cũng không ra được!"
Hàn Anh Nại ủy khuất rút một cánh tay ra sụt sịt mũi, hai gò má có chút đỏ, "Người ta cũng muốn đi đó chớ! Nhưng là... Có lẽ bà dì của tớ cũng rất ngưỡng mộ Cố Hành Thâm, tối hôm qua hào hứng chạy tới tìm tớ trước thời hạn..."
Cung Tiều Kiều xạm mặt lại, "Bạn học Hàn tiểu Nại, xin đừng dùng câu nhân cách hóa bừa bãi!"
Nữ sinh trên đài dần dần nhiều hơn, không ít người có nguyên nhân giống Hàn Anh Nại.
Cung Tiểu Kiều suy nghĩ, cũng may bản thân chưa tới kỳ, nhưng cảm mạo vẫn chưa khỏe, giữa mùa đông ngâm nước lạnh một hồi phỏng chừng cũng quá sức.
Mực nước càng ngày càng cao, trong hội trường còn tốt, nhưng chỗ cầu thang đã ngập sâu đến sắp ngang tới cổ.
Cũng may nhân viên đã sơ tán gần hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy nữ sinh tránh trên sân khấu.
Chủ nhiệm hệ rống to, "Sao mấy em còn chưa đi, đi nhanh nào!"
Có nữ sinh nhỏ giọng nói, "Chúng em sợ cái đó..."
Lời của nữ sinh kia còn chưa dứt liền bị chủ nhiệm hệ nghĩa chính ngôn từ cắt đứt, "Mấy cô gái trẻ các em, bình thường chính là được nuông chiều quá rồi! Người khác đều xuống nước được sao mấy em lại không thể! Nhanh xuống đi nào!"
Nhìn bộ dáng của tên chủ nhiệm hệ kia hẳn là muốn khoe khoang trước mặt lãnh đạo, Cung Tiểu Kiều nhìn gã không vừa mắt, đang chuẩn bị phản bác, Cố Hành Thâm ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, "Chủ nhiệm, bọn họ hẳn là tới kỳ kinh nguyệt, không tiện."
Một gương mặt của chủ nhiệm hệ nhất thời đỏ thành màu gan heo.
Cung Tiểu Kiều cảm thấy thật con mịa nó hả giận mà!
Lại nói, Cố Hành Thâm, vì sao anh lại hiểu rõ như vậy hả hả hả -_-...
Ánh mắt của những nữ sinh trên đàu đều đầy sùng bái nhìn Cố Hành Thâm, người người xấu hổ lại sợ hãi.
"Tiểu Kiều, làm sao bây giờ! Tớ sẽ không chết chìm ở nơi này chứ!"
Hàn Anh Nại lại có thể quy cur ngay ngắn gọi cô là Tiểu Kiều, xem ra là thật sự bị hù dọa rồi.
Trên đài là một đám thỏ nhỏ bị hoảng sợ run lẩy bẩy nhất thời kích thích mãnh liệt lòng thương hương tiếc ngọc của Cung Tiểu Kiều.
"Đừng sợ, có tớ đây!" Cung Tiểu Kiều một bên an ủi Hàn Anh Nại một bên ngẩng đầu đánh giá hội trường.
Cung Tiểu Kiều như có điều suy nghĩ lôi kéo dây cáp vừa rồi treo cô và Diệp Mộng Kỳ bay lên làm phép, lại ngắm ngía khoảng cách giữa vũ đài và cầu thang.
Tiếp đó, Cung Tiểu Kiều làm ra hành động kinh người.