Editor: Ngạn Tịnh.
"Kim Mộc Lân, anh làm gì vậy?"
"A, không có gì! Một nụ hôn chào buổi sáng thuần khiết thôi, cách hai tầng khẩu trang mà!" Kim Mộc Lân đưa hai ngón tay ra làm một cái "Hai", để biểu hiện thuần khiết cỡ nào.
"Càng nhìn càng thấy anh hai(*)!" Cung Tiểu Kiều đồng tình liếc mắt nhìn hắn một cái.
(*) Hai= nhị= ngu.
Kim Mộc Lân liếc mắt nhìn chiếc Porsche màu xanh da trời rời đi, cười hì hì ôm vai cô đi về phía siêu thị.
Vừa nghĩ tới có thể không chút kiêng kỵ sỉ vả Cố Hành Thâm, hơn nữa đối phương còn tuyệt đối sẽ không đánh lại, Kim Mộc Lân liền tỏ vẻ khá là hưng phấn, vừa rồi chẳng qua chỉ là thử nghiệm dao mổ trâu một chút mà thôi.
Nhớ năm đó, mỗi lần hắn tìm tiểu sư muội thân yêu đi hẹn hò, luôn sẽ gặp cái bản mặt hung thần ác sát kia, thế cho nên tạo thành thương tổn cùng bóng ma rất lớn đối với tâm hồn nhỏ bé mong manh dễ vỡ của hắn.
Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh...
-
Trong siêu thị rất nhiều người, Cung Tiểu Kiều chen chúc không ngừng xuyên qua một đám bác gái, thế cho nên không cẩn thận quên đi sự tồn tại của Kim Mộc Lân.
Lúc trăm đắng ngàn cay tìm được Cung Tiểu Kiều, Kim Mộc Lân quả thật là ủy khuất vô cùng.
"Tiểu sư muội, em cố ý bỏ anh lại, quả nhiên là muốn len lén bán đứng anh sao?"
Khóe miệng Cung Tiểu Kiều có chút co rút, "Ai bảo anh không theo sát em! Em trái lại cũng rất muốn bán đứng anh, chỉ là cũng phải bán được chứ! Ai sẽ mua một tên cả ngày chỉ biết ăn, chuyện gì cũng không biết làm như anh!"
Kim Mộc Lân tự luyến lập tức online, "Cắt, tiểu sư muội, em cũng thật không hiểu biết giá thị trường rồi, phụ nữ muốn bao nuôi anh xếp từng hàng dài đấy!"
"..."
Trong đầu Cung Tiểu Kiều lập tức hiện ra bức tranh thế này, Kim Mộc Lân quỳ ở dưới đáy cầu vượt, trước mặt đặt một cái chén bể, gió rét thổi bay từng chiếc lá nhẹ bay bay, bên cạnh có một cái bảng hiệu viết: Cầu bao nuôi! Năng lực: Ăn cơm. Sở trường: Ăn cơm! -_-
Thật ra thì, lời Kim Mộc Lân nói cũng không phải chỉ tự luyến khoe khoang, mà là có điều tra hẳn hoi.
Một tạp chí bát quái nào đó từng khảo sát điều tra một hồi, công bố ra hai bảng xếp hạng, một cái là bảng xếp hạng đàn ông mà các cô gái muốn bao nuôi nhất, một cái là bảng xếp hạng đàn ông mà các cô gái muốn bị bao nuôi nhất.
Cái trước là do diễn viên kiêm ca sĩ Kim Mộc Lân đứng đầu bảng, mà cái sau là một nhân sĩ giới kinh doanh dù vẫn luôn khiêm tốn nhưng vẫn làm cho các fan nữ yêu thương cuồng nhiệt không dứt- Cố Hành Thâm đứng đầu.
Lại nói, tính cách của hai người đàn ông này thật đúng là hai thái cực.
Một người là loại hình phong lưu đa tình, là đối tượng hoàn mỹ trong lòng mỗi cô gái, một người là loại hình thành thục ổn trọng, là ông chồng hoàn mỹ trong lồng mỗi cô.
"A! Tiểu sư muội, em có muốn thử một chút hay không? Thật ra thì anh rất dễ nuôi luôn á!" Kim Mộc Lân bắt đầu cực kỳ nhiệt tình rao bán chính mình.
"Miễn." Cung Tiểu Kiều tỏ vẻ không hề có hứng thú.
"Tiểu sư muội, em quá làm người ta đau lòng, em đây là đang nghi ngờ nhân cách của anh sao?!" Kim Mộc Lân đang rưng rưng muốn khóc, đột nhiên kéo Cung Tiểu Kiều chạy đến khu quầy hải sản, "Tiểu sư muội, anh muốn ăn cái này!"
"Không được, cái này em không biết làm." Cung Tiểu Kiều thật không còn gì để nói, chân trước vừa nói mình dễ nuôi, chân sau liền kéo cô muốn mua hải sản.
"Vậy cái này? Muốn ăn thịt!" đôi mắt Kim Mộc Lân sáng lên.
Cung Tiểu Kiều liếc mắt nhìn giá thịt heo, ôi mẹ ơi! Đầu năm nay thịt heo cũng đắt gần bằng thịt người cmnl rồi!
"Cũng sẽ không!"
"Vậy em biết làm món gì?" Không được ăn thịt, Kim Mộc Lân có chút mất hứng.
"Cà chua trứng tráng."
Kim Mộc Lân liếc mắt nhìn một giỏ cà chua Cung Tiểu Kiều mua, "Tiểu sư muội, em mua nhiều Dorsey đỏ như vậy làm gì? Anh nhớ rõ em không thích thứ đồ chơi này mà! Anh cũng không thích ăn!"
Cung Tiểu Kiều
chọn cà chua xong lại chọn sốt cà chua, sau đó chọn đủ loại quả có màu đỏ, "Em làm món gì anh cứ ăn là được rồi! Ít chọn ba lựa bốn với em, vừa rồi còn nói mình dễ nuôi cơ mà! Không hài lòng vậy thì anh trở về khách sạn ở đi, đừng kề cận em!"
Những lời này của Cung Tiểu Kiều vừa ra, Kim Mộc Lân lập tức không dám nói một câu oán hận, nhưng trong miệng vẫn không cam lòng lẩm bẩm, "Tiểu sư muội ngược đãi anh..."
Cung Tiểu Kiều không để ý tới hắn, nghiêm túc đi loanh quanh, đang bồi hồi chỗ quầy bán máu vịt, suy nghĩ xem xét có nên đi chợ mua con vịt sống lấy máu hay không, trong đầu đúng lúc hiện ra cảnh tượng máu tanh liền bắt đầu hai chân nhũn ra, cuối cùng vẫn là không thể chống đỡ nổi.
Cứ như vậy, trước giải quyết cà chua đi!
"Nhị sư huynh, dìu em một chút..."
"Sao vậy?" Kim Mộc Lân lập tức thu hồi tâm tư đùa giỡn, vội vàng tới dìu cô.
"Em có chút choáng váng, không sao, sẽ ổn ngay thôi!"
"Anh nhớ hình như em choáng váng với máu mà? Đã nói đừng mua cà chua rồi, màu hồng hồng đỏ đỏ dọa người lắm á!" Kim Mộc Lân nói xong liền cầm lấy giỏ trong tay cô.
Cung Tiểu Kiều lại ôm chặt không chịu buông tay, "Em muốn luyện tập một chút xem có thể khắc phục khuyết điểm choáng váng máu hay không, nếu không nhỡ sau này quay phim có đạo cụ cần dùng đến máu thì phải làm sao?"
Kim Mộc Lân suy nghĩ một chút, "A, nói cũng phải nha! Coi như không quay phim thì cũng rất phiền toái, nhất là làm phụ nữ, mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy! Anh có chút hiếu kỳ, tiểu sư muội làm sao vượt qua mấy ngày kia được... Sẽ không phải mỗi lần đều choáng váng..."
Nhắm mắt lại là được, nhưng khẳng định vẫn sẽ có chỗ không thích hợp.
"Chưa từng nghe qua câu lòng hiếu kỳ hại chết mèo sao? Đừng cả ngày chỉ biết tò mò chuyện không nên biết!" Cung Tiểu Kiều thẹn quá hóa giận đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Lần này sở dĩ Cung Tiểu Kiều giữ Kim Mộc Lân lại thật ra thì còn một nguyên nhân quan trọng, đó chính là để tránh lúc mình đang huấn luyện ngất đi lại không có người giải quyết cho.
-
Tất cả đạo diễn cần dùng đều được mua đủ.
Cung Tiểu Kiều trở lại phòng trọ, lấy cà chua vừa được mua ra chọn hai quả, dùng dao cắt thành từng khối từng khối, sau đó bỏ tất cả vào một cái tô thủy tinh, rồi bắt đầu dùng chày cán bột giã nát...
Giã a giã...
Nghiền a nghiền...
Chỉ chốc lát sau cà chua liền bị giã đến nát bét, một tô đầy chất lỏng màu đỏ rực...
Kim Mộc Lân ngồi ở trên ghế sa lon vừa xem ti vi vừa gặm cà chua, nhìn thấy cũng phải giật mình...
Bộ dạng này của bé con thật đúng là rất giống như đang bầm thây, có chút chút dọa người!
Kim Mộc Lân yên lặng bỏ nửa trái cà chua đang ăn dở xuống dĩa, khụ khụ một tiếng, thật sự nhìn xong ăn không vào nữa.
Chậc chậc, quá tàn bạo, quá tàn bạo, cà chua đáng thương, tớ mặc niệm cho cậu...
Bên này Kim Mộc Lân đang muốn mặc niệm, liền nghe được từ phòng bếp truyền đến một tiếng "bịch bịch"----
Cung Tiểu Kiều ngất xỉu rồi.