Editor: Ngạn Tịnh.
Lúc Cung Tiểu Kiều trở về, phát hiện Kim Mộc Lân thế mà vẫn chưa đi, lại ngồi xổm dưới chân tường hút thuốc.
Trong bóng tôi chỉ còn đầu đỏ của điếu thuốc lập lòe phát sáng, dưới chân đã tích một đống đầu mẩu thuốc lá.
"Em còn biết trở về?"
Cung Tiểu Kiều dừng bước chân trước mặt Kim Mộc Lân, "Nhị sư huynh, buổi tối lạnh, anh trở về đi!"
Cô vừa bước ra một bước đã bị Kim Mộc Lân kéo ống quần lại, "Em thật sự không thể bỏ được anh ta sao?"
Cung Tiểu Kiều ngồi xổm người xuống, kéo tay anh ra, "Nhị sư huynh, đừng ngăn cản em. Bây giờ không có Cố Hành Thâm trói buộc, người muốn lại ở ngay bên cạnh, em sẽ không bỏ qua cơ hội này!"
Kim Mộc Lân ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, gắt gao nắm chặt tay cô, "Em không phải Cung Tiểu Kiều, không phải tiểu sư muội của anh! Không phải..."
Cổ tay bị anh dùng sức nắm lấy, đau đớn khó nhịn, Cung Tiểu Kiều nhịn đau hơi hơi nhăn mày.
"Anh hỏi em một lần cuối cùng, không phải Tần Nghiêu thì không được sao?"
"Phải."
"Ha..." Kim Mộc Lân cười nhẹ, vẻ mặt đột nhiên trở nên ác độc, "Em có tin anh chỉnh chết anh ta hay không?"
"Anh tổn thương anh ấy, em cũng sẽ đau khổ."
"Em..." Kim Mộc Lân đấm một đấm lên mặt đất, máu tươi từng giọt từng giọt theo mu bàn tay chảy xuôi...
Cảm giác đầu vai có chút đau, Cung Tiểu Kiều hôn mê bất tỉnh.
Kim Mộc Lân cực kỳ ảo não nâng cô lên, ôm vào trong phòng.
Nhóc con chết tiệt này bướng lên, anh thật sự không còn cách nào với cô cả!
Chẳng lẽ phụ nữ đều là động vật ngu ngốc sao?
Rõ ràng bị tổn thương đến như vậy, vẫn là không quên được, không buông bỏ được, như thiêu thân lao đầu vào lửa...
Còn tưởng rằng rời khỏi Cố Hành Thâm là chuyện tốt, không ngờ tới được tình huống lại trở nên tồi tệ hơn vạn lần!
Gióng như tuy rằng sói là thiên địch của cừu, nhưng nếu đuổi toàn bộ bầy sói đi, đàn cừu lại sẽ bởi vì quá an nhàn mà sức chống cự giảm, chết trước khi già cả.
Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, lời sư phụ nói quả nhiên là chân lý!
-
Sáng hôm sau.
Các lãnh đạo của tập đoàn Cố thị đang họp, lại đột nhiên xông tới một vị khách không mời mà đến.
"Thưa anh, xin hỏi anh tìm ai?"
"Thưa anh, thật xin lỗi, bên trong đang mở họp, anh không thể nào!"
"Ngăn anh ta lại!"
"Nhanh nhanh! Ôi ~"
"Thằng nhãi ranh, cậu còn làm loạn tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Bảy tám bảo vệ bị đánh cho choáng váng mặt mày, người tới đi thẳng một đường như chốn không người.
"Rầm----" một tiếng vang lên, cửa phòng họp bị người thô lỗ đá văng ra.
"Cố Hành Thâm----"
Mấy chục người đang họp trong phòng chỉnh tề nhìn về phía người đàn ông mang kính đen, cả người tràn đầy sát khi ở cửa, tất cả nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm.
Toàn hiện trường đều yên tĩnh.
Chỉ có Cố Hành Thâm không nhanh không chậm tắt tư liệu kinh doanh cơ mật trên màn hình lớn, mười ngón tay giao nhau, nhìn người đàn ông cuồng loạn trước cửa, "Có vẻ hệ thống bảo vệ của công ty chúng ta cũng nên thay đổi rồi."
Trưởng phòng phụ trách quản lý bộ phận bảo vệ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
"Cố Hành Thâm, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ cứ như vậy là không chịu trách nhiệm!" Người tới nổi giận đùng đùng.
Cằm Thẩm Nhạc Thiên như muốn rụng xuống mặt bàn cmnl, "Không, không phải chớ, lần đầu tiên có người tìm tới cửa đòi lão đại chịu trách nhiệm, chẳng những thế đối phương còn là đàn ông?"
Thịnh Vũ sờ sờ cằm, "Chẳng lẽ lão đại cũng là người trong giới?"
Lãnh Thấu trái lại thu dọn đồ đạc, "Chuẩn bị tan họp đi!"
Qủa nhiên, lời vừa dứt, Cố Hành Thâm mở miệng, "Tan họp."
-
Trong phòng họp chỉ còn lại hai người đàn ông.
Kim Mộc Lân vứt kính râm, hai tay
đặt trước bàn, "Cố Hành Thâm, rốt cuộc anh có phải đàn ông hay không vậy? Anh thật sự định bỏ mặc Tiểu Kiều không quan tâm vậy sao?"
Cố Hành Thâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, "Chăm sóc cô ấy nên là trách nhiệm của cậu, không phải cậu là bạn trai cô ấy sao?"
"Nếu tôi quản được cô ấy, anh cho là tôi sẽ tới tìm anh sao?" Vẻ mặt Kim Mộc Lân đầy nghẹn khuất.
"Tôi cũng không quản được. Hơn nữa cũng không có lập trường, không có tư cách..."
Bị anh dùng lời của chính mình để phản bác, Kim Mộc Lân lại lần nữa câm nín.
Kim Mộc Lân vẫn là không chịu từ bỏ ý định, "Chỉ có anh mới có thê! Tiểu Kiều nói, anh là trưởng bối của cô ấy! Tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ nghe lời anh nói. Anh xem, cho dù anh đánh cô ấy thì cô ấy cũng không đánh trả! Nếu tôi đánh cô ấy, khẳng định sẽ bị đánh trả đến xương cốt toàn thân đều bị tháo ra ném đến Thái Bình Dương cho cá ăn!"
"Thật ra tôi cũng hy vọng cô ấy có thể đánh trả tôi." Cố Hành Thâm thì thào tự nói, vẻ mặt tối tăm.
Mà không phải khiến cho một tát kia trở thành một cây kim vắt ngang giữa hai người bọn họ.
Anh biết, sớm muộn rồi cô cũng sẽ rời đi, mà chuyện ngày đó chính là chất xúc tác, khiến cho bọn họ càng thêm quyết liệt, hoàn toàn mà thôi.
"Đậu móa không phải chớ Cố Hành Thâm? Chẳng lẽ anh có khuynh hướng bị ngược?" Kim Mộc Lân đen mặt.
Hai chữ trưởng bối chạm đến điểm chết của Cố Hành Thâm, cho nên anh cực kỳ phiền chán, "Cậu nói xàm đủ chưa? Tôi đã từng đồng ý, chuyện của Tiểu Kiều tôi sẽ không xen vào nữa, cô ấy muốn tự do, tôi cho cô ấy tự do, bây giờ, đây cũng là thứ duy nhất tôi có thể bù đắp lại cho ấy."
Anh không thể chịu đựng được ánh mắt đau khổ tuyệt vọng của cô khi nhìn mình, không thể chịu đựng được cô hận mình...
Ở phương diện cố chấp, Cung Tiểu Kiều và Cố Hành Thâm thật đúng là rất ăn ý.
Kim Mộc Lân bất đắc dĩ, "Anh cũng không hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không cần." Cố Hành Thâm vẫn là bộ dáng lạnh lùng vô tình không thèm đếm xỉa tới như trước.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Lãnh Thấu đứng ngoài cửa, cầm một túi văn kiện trong tay, "Vừa nhận được một đơn chuyển phát nhanh giấu tên, tôi nói Thịnh Vũ lập tức đưa tới cho anh."
#truyenduocdangtaitrenwattpad#
Cố Hành Thâm tùy tay nhận lấy, mở đồ bên trong ra.
"Cái gì thế này?" Kim Mộc Lân cũng đầy tò mò lết tới xem.
Kết quả...
Đột nhiên "Bùm" một tiếng vang lên!
Cái bàn trước mặt thế mà lại bị vỗ đến gãy làm hai!!!
Lúc ấy Kim Mộc Lân đang chống một tay xuống mặt bàn, thiếu chút nữa bị hụt tay ngã lảo đảo, bị một tiếng nổ này dọa đến mức phóng ra sau lưng Lãnh Thấu trốn, sợ hãi nhìn Cố Hành Thâm.
Bàn tay kia đầy máu, vẻ mặt giống như la sát bò từ địa ngục ra...
Tình cảnh này, Lãnh Thấu thế mà vẫn không chút sợ hãi đứng nguyên tại chỗ, Kim Mộc Lân không khỏi tỏ vẻ bội phục, "Người anh em, đủ bình tĩnh!"
Lãnh Thấu đẩy đẩy mắt kính, "Qúa khen."