Edit: Thanh UyênBeta: Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki“Già Nhược, sau này chỉ có hai chúng ta, chàng đừng nạp phi có được không?” Giọng nói mềm mại du dương của Ôn Như Thị như còn vang vọng bên tai.
Cung điện đỏ thẫm, màn che màu đen buông xuống, tấm phù điêu gỗ đàn hương phản chiếu ánh sáng mờ mờ, dải tua rua vàng thõng xuống, thảm trải nền lớn màu nâu đậm, Lâu Già Nhược mặc cẩm y trắng thuần ngồi sau án thư màu đỏ sậm.
Hắn cầm mấy bản tấu chương đặt trên án, liên tục ba bản, đều là tấu thư khẩn cầu khuyên tân Hoàng Đế mở đại tuyển làm phong phú hậu cung.
Có được không? Lúc hắn mong chỉ có hai người ở bên nhau, nàng vứt hắn đi như giày rách; mà bây giờ cũng là nàng dịu dàng mong chờ, hỏi hắn có được không. Khoé môi Lâu Già Nhược nhếch lên thành nụ cười trào phúng, từ từ đặt bút, ở cuối tấu chương ghi hai chữ đỏ thẫm, “Chuẩn tấu.”
Nạp phi không phải chỉ để kéo dài dòng dõi, mà còn là một thủ đoạn chính trị của Quân vương một nước.
Lúc trước, khi Ôn Như Thị lựa chọn lao vào vòng tay Thái tử nàng không nghĩ đến chuyện ấy sao? Sắc mặt Lâu Già Nhược không đổi tiện tay đặt qua một bên. Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng, một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc như nàng sẽ là một ngoại lệ?
Dựa vào mười năm dài hắn kiên nhẫn khoan dung nàng? —— Yêu cầu này, quá buồn cười, đặc biệt là sau khi nàng đã hung ác làm tổn thương hắn như thế.
Không phải hắn không làm được, ngôi vị Hoàng Đế này vốn chiếm được bằng vũ lực, dù hắn có tàn bạo hơn một chút cũng chẳng là gì, nhưng, hắn không muốn.
Lâu Già Nhược không muốn.
Sự ngoan ngoãn, dịu dàng lúc này của nàng và vẻ dựa dẫm nhún nhường, sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt khi không thu được gì, Lâu Già Nhược nghĩ có lẽ đến lúc đó hắn lại trở thành kẻ đáng thương bị vứt bỏ một lần nữa.
Cứ nhìn nàng diễn kịch là được rồi như vậy, không cần thiết phải chấp nhận bất kỳ thỉnh cầu nào cả, Lâu Già Nhược khép hờ mắt, im lặng đổi sang duyệt một bản tấu chương khác.
Qua một buổi chiều mệt mỏi, Ôn Như Thị bất hạnh bị cảm nắng.
Lúc Lâu Già Nhược nhận được tin, sắc trời cũng đã tối, Lý công công kính cẩn đứng bên cạnh chờ Hoàng Thượng ra hiệu, Lâu Già Nhược chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết, sau đó không hành động thêm gì nữa.
Đợi đến khi sự vụ trong tay đâu vào đấy rồi, Lâu Già Nhược mới đứng dậy xoa tay: “Bây giờ là giờ gì?”
Hoạn quan theo hầu bên người khom lưng trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, đã là giờ Hợi rồi ạ.”
Giờ Hợi sao… Hẳn lúc này Ôn Như Thị đã buồn ngủ, Lâu Già Nhược đi về phía tẩm cung vài bước, dừng một chút, cuối cùng đổi ý: “Bãi giá lãnh cung.”
Cảnh sắc trong bức tường cao dưới ánh trăng bao phủ dần được dát một lớp ánh sáng mờ mờ huyền ảo, Lâu Già Nhược rảnh rỗi từ từ đi qua tiền viện tràn ngập hương hoa, đẩy cửa phòng ngủ của nàng, hai cung nữ vừa nhìn thấy hắn rất hiểu ý lui ra ngoài.
Ôn Như Thị uống thuốc, lại ngủ cả một buổi trưa nên cũng không còn khó chịu lắm, lúc này nàng đang buồn ngủ dựa lên đầu giường nhỏ.
“Khá hơn chút nào chưa?” Lâu Già Nhược kéo vạt áo ngồi xuống bên giường nàng, đưa tay đo thử nhiệt độ trên trán nàng.
Ôn Như Thị không thoải mái, đôi mắt đẹp ngập nước mắt, ánh mắt nhìn hắn còn hơi chứa vẻ yếu đuối: “Không khoẻ… Cả người không còn chút sức lực nào hết, chóng mặt đau đầu, buồn nôn khó chịu… Già Nhược, ta khát.”
Lòng bàn tay đúng là hơi nóng, Lâu Già Nhược thấy sắc mặt của nàng đỏ hồng khác thường, liền dùng vẻ mặt và giọng nói ôn hoà nói: “Trẫm đi rót cốc nước cho ngươi, uống xong thì ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ không khó chịu nữa.”
Ôn Như Thị nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hết sức nhanh trí gật gật đầu.
Lâu Già Nhược đứng dậy ra gian ngoài pha một ly nước muối nhạt, lát sau đã đi vào, một tay từ từ nâng nàng dậy, để nàng tựa vào lòng mình, đưa nước tới bên môi nàng.
Ôn Như Thị cúi đầu uống từng ngụm nhỏ, ngẩng khuôn mặt trắng lên nhìn hắn, từ góc nhìn của nàng có thể nhìn thấy được cái cằm nhẵn thín của hắn. Nàng khẽ kéo vạt áo của hắn: “Già Nhược, ta không ngủ được, tim đập nhanh lắm.”
Thấy nàng không giống với ngày xưa, Lâu Già Nhược cũng không kìm được cũng mềm lòng đi mấy phần. Hắn đổi tư thế, dựa vào vách ngăn được chạm trổ hoa văn trên giường nhỏ, kéo chăn của Ôn Như Thị đắp lên bả vai của nàng: “Ngủ đi, đợi ngươi ngủ rồi, ta mới đi.”
Hiếm khi thấy Lâu Già Nhược có thể dịu dàng đến thế, Ôn Như Thị nằm nhoài trong lòng hắn, càng không nỡ ngủ, nhưng nàng cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Ôm nàng, tâm trạng của Lâu Già Nhược cũng rất phức tạp. Hắn vốn không định đến thăm nàng, cảm nắng cũng không phải là chuyện lớn gì, Thái y cũng đã nói không có gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc, qua một đêm thì sẽ không còn gì đáng ngại nữa, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn đến xem, có như thế hắn mới yên tâm được.
Trải qua mấy ngày này có thể thấy, nỗ lực của Ôn Như Thị cũng không hoàn toàn là vô dụng, chí ít là vào những lúc hắn muốn quên nàng đi thì một Ôn Như Thị tươi cười xinh đẹp, thần thái thoải mái sẽ luôn xuất hiện trong đầu hắn hắn, như một thứ mềm mại âm thầm níu chặt lấy tim hắn.
Thấy nàng vùi trên giường nhỏ một cách đáng thương, đôi mắt sáng ngập nước mơ mơ màng màng đang nhìn mình, dù cho có một nửa là giả vờ thì Lâu Già Nhược bỗng không nhẫn tâm để nàng như thế.
Hắn đưa tay, chần chừ vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, mái tóc đen bóng mềm mại dài đến eo, cảm giác trơn như tơ lụa trên lòng bàn tay mãi không đi, giọng nói trầm thấp nhỏ như muỗi của Lâu Già Nhược cất lên, “Ngủ đi.”
Ôn Như Thị từ từ nhắm mắt, hơi thở lúc ấy thoảng mùi Long Tiên Hương,, lồng ngực hắn khẽ rung một cách có quy luật, nàng hơi rúc người vào lòng hắn, khoé môi có ý cười nhẹ: “Già Nhược, người chàng thật thơm quá.”
Lâu Già Nhược không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu nàng như đang vỗ một con cún.
Bọn họ chưa bao giờ thân mật với nhau như hôm nay.
Vạt áo trắng của Lâu Già Nhược trải ra khắp giường, Ôn Như Thị mặc quần áo đơn giản, im lặng dựa sát vào lồng ngực hắn, áo ngủ bằng gấm của nàng che vai nàng, cũng đắp lên nửa người của Lâu Già Nhược.
Trong bầu không khí lặng im lại có sự dịu dàng như có như không.
Trời dần tối khuya, người hầu đi theo hầu hạ đứng ngoài cửa không dám quấy nhiễu, chỉ có thể đứng thẳng người tựa vào cánh cửa, híp mắt gục đầu ngủ gật.
Lâu Già Nhược cử động, nghiêng người nhẹ nhàng đặt Ôn Như Thị lên giường, hàng lông mi dày của nàng hơi run run một lúc, hình như thấy lạnh nên lại lăn sang chỗ hắn.
Lâu Già Nhược còn chưa kịp ngủ lại đã bị nàng ôm đùi, Ôn Như Thị gối đầu lên đùi hắn, đôi môi anh đào hồng hào rên rỉ vài tiếng rồi lại yên lặng.
Lâu Già Nhược khép hờ mắt, ngẩn ra nhìn khuôn mặt lúc ngủ của nàng.
Nếu như tất cả
đều là giả dối, với tính cách được nuông chiều của nàng chắc chắn sẽ không làm những hành động chân thực lúc ở trong mơ như thế, nhưng nếu bảo nàng thật tâm hối cải, đến cả Lâu Già Nhược cũng không thể tin được…
Mái tóc dài của nàng xổ ra giữa hai chân hắn, như một tấm lụa thượng hạng, toả ra ánh sáng bóng loáng dưới ánh nến. Lâu Già Nhược khẽ thở dài một cái, nghiêng người cởi giầy đặt dưới chân, xoay người nằm xuống cùng nàng.
Hắn vừa nằm xuống, Ôn Như Thị lập tức có cảm giác ai đó nằm cạnh mình, nàng như con mèo nhỏ cọ đầu vào cổ hắn, ngón tay nhỏ bé chạm nhẹ vào ngực hắn, hai gò má mềm mại cọ cổ hắn, sau đó mới hài lòng nằm yên.
Lâu Già Nhược không nhúc nhích, một lát sau mới từ từ đưa tay ôm nàng.
Lúc này Ôn Như Thị đã ngủ đến đất trời tối đen, hoàn toàn không biết tâm trạng hiện giờ của nam nhân nằm cạnh mình phức tạp khó hiểu đến mức nào, đợi đến buổi sáng ngày thứ hai khi nàng tỉnh lại, Lâu Già Nhược đã rời đi, chỉ là không biết đã đi từ lúc nào
Nàng quấn lấy chăn lăn một vòng trên giường, trên gối dường như vẫn còn một chút hương thơm còn sót lại của hắn, mắt miệng Ôn Như Thị cong cong, cao giọng gọi Liên Kiều vào: “Hoàng Thượng đi khi nào?”
Liên Kiều mang nước đến, vắt khô chiếc khăn ướt nhẹp: “Giờ Mão mới ra cửa, nương nương ngủ say quá nên không đánh thức người.” Liên Kiều căm phẫn liếc nhìn nàng một chút, chưa từng thấy có phi tần nào như vậy, không những không giúp Hoàng Thượng thay y phục, đến cả đứng dậy tiễn người cũng không, cứ tiếp tục như vậy không biết đến khi nào mới có thể chuyển ra khỏi lãnh cung đây.
Sao nàng lại có một chủ nhân không có lòng cầu tiến như thế chứ…
Ôn Như Thị không biết nàng ta đang thầm oán giận mình trong lòng, nàng bấm ngón tay tính tới giờ Mão, sau đó ưu sầu nói: “Năm giờ đã dạy rồi sao, làm Hoàng Đế thật đáng thương mà.”
Khoé miệng Liên Kiều co rút, dù không biết năm giờ là gì, nhưng nương nương nói Hoàng Thượng đáng thương, nàng nghe rất rõ.
Ôn Như Thị vừa tỉnh ngủ nên tâm trạng vô cùng tốt, ăn liền ba bát cháo nhỏ trong cái trợn mắt của Liên Kiều, sau đó chép chép miệng: “Ta còn đói, mang ít đồ ăn vào đây đi.”
Liên Kiều: “…”
Ăn sáng xong, Ôn Như Thị thong thả đi lại quanh sân để tiêu cơm, qua thời gian một chén trà thì uống thuốc, cùng lúc đó Lâu Già Nhược lại không nhàn nhã như vậy.
Sinh thần của Thái Thượng Hoàng cũng sắp đến, năm rồi đã cùng toàn dân thiên hạ chúc mừng, bây giờ ngôi vị Hoàng Đế đã bị Lâu Già Nhược chiếm, có nên làm hay không? Hắn phải làm gì? Người phía dưới cũng không có ý kiến gì. Tông Chính ngồi quỳ cúi đầu trên tấm thảm phía dưới, không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, hắn cũng không muốn để bị ghét, nhưng chuyện của Hoàng thất là chuyện nằm trong phạm vi chức trách của hắn, hắn không thể không hỏi được…
Đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn trà, trong tay là tấu chương đã thu hồi lại sau khi phê duyệt đêm qua, Lâu Già Nhược nhìn lướt ba bản tấu chương, im lặng một lát, tuy hắn không định phí tiền của để chúc thọ Thái Thượng Hoàng nhưng không thể tránh khỏi việc phải tổ chức yến tiệc ở Thịnh Tiêu Điện.
Nếu tổ chức yến tiệc, đến lúc đó, chắc chắn Thái Thượng Hoàng sẽ ồn ào đòi hắn thả hai phu thê Lâu Già Giới ra, nghĩ đến đây, Lâu Già Nhược lại thấy hơi buồn bực: “Ở Thịnh Tiêu Điện, những chi tiết nhỏ khác đều để cho Thái Hậu sắp xếp.” Tông Chính đồng ý lui ra.
Đến trưa, Thái Hậu bèn sai người sang mời Thái Thượng Hoàng đến ăn trưa, Lâu Già Nhược biết là họ thương lượng chuyện tiệc mừng thọ, từ chối thì không ổn nên đành phải đi tới Từ An Điện.
Ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu, Thái Hậu đã khó xử mở miệng: “Ý của Thái Thượng Hoàng là nếu như không có mặt đầy đủ người trong nhà thì không cần tổ chức buổi yến tiệc này nữa.”
Lâu Già Nhược rũ mắt nhìn con Kim Long được thêu sống động trên áo bào của mình, không nói một lời, vẻ mặt trầm ngâm như nước.
Với chuyện tính tình Hoàng nhi nhà mình thất thường, Thái Hậu cũng hơi đắn đo khó đoán đúng ý của hắn, hắn không nói lời gì, bà cũng không dám ép hắn tỏ rõ thái độ, chỉ đành khuyên khéo: “Hiện nay thiên hạ vừa mới yên bình, cả nhà hoà hoà thuận thuận ăn bữa cơm, kể ra danh tiếng cũng dễ nghe hơn một chút, cũng chỉ có một ngày, nếu Hoàng Thượng không thích, đến lúc đó chỉ cần ngồi lại một lúc rồi đi cũng được.”
Lâu Già Nhược nhếch môi, đứng dậy: “Vậy cứ để mẫu hậu làm chủ, chút việc nhỏ này không cần phải hỏi ý kiến của trẫm.”
Thái Hậu ngạc nhiên nhìn bóng lưng dần xa của hắn, một lúc lâu, mới dời mắt, thở dài một cái thật sâu.