Edit: Vi thục nghiBeta: Pi sà ThầnÔn Như Thị cả đêm không ngủ, chuyện giữa đường gặp Elliott như nhắc nhở cô, dù sao cô cũng là một người sống sờ sờ, đi đường có cẩn thận đến mức nào cũng khó tránh khỏi sẽ có lúc gặp phải người quen.
Rốt cuộc Ethel dùng cách gì để đối phó với cô, có thể làm đến mức nào, mục đích và kế hoạch của cô ta là gì? Ôn Như Thị sẽ điều tra rõ ràng từng câu hỏi.
Cô cởi áo choàng, mọi thứ lại trở về như ban đầu, cô lại mặc váy ngủ dài có viền ren màu trắng ở ống tay áo, nằm lên đệm giường bằng phẳng, bình tĩnh mở mắt nhìn màn ngủ trên đầu, lẳng lặng chờ Ethel xuất hiện lần nữa.
…
Khi luồng ánh sáng đầu tiên ở chân trời xé tan đêm dài, xuyên qua song cửa màu nâu nhạt rơi trên bàn trang điểm được làm từ gỗ đào, Ôn Như Thị bỗng nhiên cảm thấy một dòng nước lạnh lẽo thấu xương như đang lan ra khắp toàn thân. Đến lúc dòng nước lạnh lẽo quá mức, cô chỉ cảm thấy hoa mắt, nâng hai cánh tay không bị khống chế, duỗi tấm lưng mỏi nhừ.
Ôn Như Thị nhìn sang, mọi thứ đều trở nên rất quỷ dị.
Tựa như cô đang đứng sau lưng Ethel quan sát cô ta, nhìn thấy cô ta vén chăn đứng dậy, nhìn cô ta rung chuông gọi hầu gái đi vào, nhìn cô ta đứng trước tấm gương to lớn, nhìn kỹ dáng người lung linh gợi cảm của mình, người hầu gái khom lưng ở hông cô ta, chỉnh sửa lại nếp nhăn trên làn váy cô ta.
Thiếu nữ trước gương như bước ra từ bức tranh sơn dầu hoàn mỹ nhất, cổ cô ta trắng nõn, hai vai lộ ra ngoài, xương quai xanh nhỏ nhắn, đẹp đến rung động lòng người, váy dài màu lam bó sát người càng làm nổi bật dáng người yểu điệu của cô ta. Tay áo bồng dài đến cổ tay, viền ren màu trắng của áo lót bên trong lộ ra ngoài, làn váy buông dài xung quanh cô ta.
Ethel kiêu ngạo hất hàm, nheo mắt nhìn thiếu nữ trong gương, khóe môi khẽ cong lên, mang theo vẻ trào phúng, tựa như xuyên qua cơ thể trong gương này, cười nhạo Ôn Như Thị yếu ớt không đỡ nổi một đòn.
“Ethel, cuối cùng cô cũng ra.” Thiếu nữ mặc váy ngắn màu xanh lá mạ đẩy cửa đi vào, Ôn Như Thị nhận ra cô ta, đó là em họ của cơ thể cô đang mang.
Bố mẹ chết vì bệnh tật khi cô ta còn nhỏ, bá tước Lannister thương hại cô ta, cảm thấy con gái mình cũng cần có một người bạn chơi, nên phái người nhận nuôi cô ta, những năm qua cô ta đều sống nhờ trong tòa thành.
Nhưng, từ giờ khắc Ôn Như Thị biết tên cô ta —— Niria cô đã biết người em họ này cũng không còn là người em họ thực sự của cơ thể này nữa.
Quả nhiên, đến khi người hầu gái tết xong mái tóc dài vàng óng của Ethel, Niria bảo hầu gái ra ngoài, ung dung nhìn Ethel đang đeo hoa tai: “Tuy chúng ta dùng một đặc quyền để cô chiếm được thân xác đúng ra được định cho số một của Lưu Quang là Ôn Như Thị, nhưng từ hôm qua đến giờ cũng không nghe thấy tin tức cô ta bị knock out khỏi thế giới này, tôi nghi ngờ linh hồn cô ta vẫn chưa tiêu tan.”
Ethel nghiêng đầu hài lòng đánh giá khuyên tai hồng ngọc đỏ tươi ướt át trên vành tai mềm mại, cười nhạo nói: “Không sao, đó chỉ là chuyện sớm muộn, rời khỏi thân xác, linh hồn của người chấp hành sẽ không kiên trì được lâu, bị bài xích ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian, đặc quyền quá quý giá, giờ mới là vòng đầu tiên, dùng hết đặc quyền không có lợi cho chúng ta.”
“Nhưng cô lo lắng cũng đúng”, cô ta đứng lên, cuối cùng cũng rời mắt khỏi tấm gương, “Anh trai của Elliott chẳng mấy chốc sẽ trở lại, chờ tôi thu phục họ xong sẽ đi mời một phù thủy, điều tra xem linh hồn của số một đang ở đâu.”
Niria cau mày: “Đừng quên trong hai nam phụ, một người là của tôi.”
Ethel cười ha ha, thoải mái vung tay: “A, đừng nghiêm túc như vậy, chỉ đùa chút thôi mà, tôi sẽ không chiếm của cô quá lâu.” Ôn Như Thị lạnh lùng nhìn kẻ đang khoe khoang trước gương, không biết nếu Ethel phát hiện mình phí phạm một đặc quyền, không chỉ không khiến cô tiêu tan mà còn dùng chung một cơ thể với cô ta thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Ôn Như Thị thờ ơ quan sát Ethel ngây thơ giở trò trước mặt bá trước Lannister, khiến vị bá tước vốn yêu con như mạng lập tức sai người tìm thợ may tốt nhất trong thành, may gấp cho con gái cưng của ông một bộ đồ mới.
Nhìn cô ta ném tất cả quần áo cô yêu thích sang một bên, thay vào đó là những bộ quần áo dày nặng, màu sắc chói mắt, ví như đỏ sậm, đỏ tía… Nhìn cô ta hết sức lấy lòng nam chính Elliott đơn thuần, cố tỏ vẻ xấu hổ xen lẫn sợ hãi.
Ban đêm, sau khi Ethel ngủ nửa giờ, cuối cùng Ôn Như Thị cũng có thể cảm giác được tay chân mình dần dần có tri giác.
Cô đứng dậy hoạt động một chút, nếu cô tính không lầm, cô chỉ có thể điều khiển được thân xác khi Ethel đi ngủ, chỉ cần trở về trước khi trời sáng, xóa sạch vết tích cô “sử dụng”, hẳn là sẽ không dễ bị ai phát hiện.
Người của công ty Ám Thứ đã họp mặt ở thế giới này, hiện tại Ôn Như Thị chưa phát hiện những người chấp hành của các công ty khác đang ở đâu, việc duy nhất cô có thể làm hiện giờ là mau chóng liên lạc với những người khác của Lưu Quang.
Nếu cô may mắn, có thể sẽ gặp được đồng nghiệp ở nhiệm vụ này…
Ôn Như Thị khoác thêm áo choàng, cẩn thận đi qua hành lang uốn khúc, tìm thấy chuồng ngựa sau lâu đài.
Bóng đêm đen như mực, cô lặng lẽ dắt một con ngựa mẹ màu hồng nâu dịu ngoan, dọc theo tường ngoài đi khỏi tòa kiến trúc cổ xưa, bấy giờ mới yên lòng nhảy lên lưng ngựa, chạy nhanh vào trong thành.
Toà thành có kiến trúc một giáo đường và gác chuông đặt ở nơi cao nhất, từ đây đến đó là một quãng đường dài, gần như đi tới biên giới thành trấn, gió rất lớn, mũ áo choàng bị thổi lật lên, mái tóc dài màu vàng óng của cô tung bay trong gió, lá
cây hai bên đường vang lên tiếng xào xạc trong đêm.
Khi Ôn Như Thị tới gác chuông, tay chân cô đã bị gió làm lạnh ngắt, cô đi dọc theo một cầu thang bằng gỗ leo lên trên, cầu thang cũ kĩ không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng răng rắc. Ôn Như Thị tìm đi tìm lại trên đỉnh nhiều lần, nhưng không nhìn thấy dấu hiệu mặt trời, cô thở dài, nhặt một hòn đá sắc nhọn trong góc, vẽ một ký hiệu.
Có thể họ chưa kịp thoát thân, Ôn Như Thị tự an ủi mình như vậy, chỉ mong thật sự là vậy, nếu không cô sẽ phải chiến đấu một mình trong tình huống này, đây không phải việc vui vẻ.
Ngày thứ hai Ethel tỉnh lại, cả người không thoải mái, nhất là hai chân, vừa đau vừa mỏi. Cô ta nghi ngờ kiểm tra trên người một lần, nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi, đành quy rằng buổi tối ngủ không ngon, như ngày thường, cô ta chậm rãi đứng dậy xuống lầu dùng cơm.
Ôn Như Thị ngừng thở theo bản năng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mấy ngày tiếp theo không thể tiếp tục đi đường xa như vậy được.
Nhưng rất nhanh, Ôn Như Thị phát hiện tình huống trước mặt rất bất đắc dĩ. Elliott dịu dàng ngượng ngùng, âm thầm đáp lại Ethel, lửa giận trong lòng Ôn Như Thị như muốn thiêu cô ta thành tro.
Dù sau này có đoạt lại thân xác, cô cũng không thể giải thích cho Elliott vì sao trong nháy mắt lại không có tình ý với anh ta nữa, bỗng dưng trở thành một người qua đường A lạnh lùng xa cách —— Ôn Như Thị đỡ trán, đúng là… Bị cô nàng kia chơi xỏ tơi tả, một đống lỗ thủng cần cô lấp vào.
Chiều ngày thứ ba, anh hai của Elliott là Angus, cuối cùng cũng đến lâu đài cùng người cha thị trường, hai mắt Ethel đứng đón khách với bá trước Lannister trên bậc thang sáng lên.
Cũng không thể trách tâm thế Ethel không vững vàng, ngay cả Ôn Như Thị cũng không nhịn được thầm tấm tắc, không chỉ hoàn toàn khác em trai Elliott ôn hòa vô hại, Angus không chỉ có dung mạo không thể coi thường, mà hấp dẫn hơn, từ trong xương hắn đã toả ra khí chất quý tộc, dù chỉ lười nhác đứng đó cũng khiến người khác không thể bỏ qua.
Khuôn mặt hắn trắng xanh như nắng mai, dưới mái tóc màu đen kia dường như có một vẻ đẹp chấn động. Hắn mặc toàn thân màu đen, giày đen sắc than, quần jean màu đen, áo lông màu đen, áo khoác da hươu. Duy chỉ có một thứ trên người hắn không cùng màu sắc này, đó chính là đôi con ngươi còn xanh hơn cả bầu trời lam, lại mang hơi thở sâu thẳm của biển cả nhìn từ trên cao xuống.
Ethel nở nụ cười kiều diễm, cô ta đứng bên cạnh cha, không chút biến sắc chuyển động con ngươi, làn thu thủy đầy ám hiệu. Ôn Như Thị chú ý tới ánh mắt u ám của Elliott, còn kẻ đứng đối diện được Ethel coi trọng là Angus, khóe môi hắn cong lên thành một đường cong ngạo mạn.
Hắn không thích chủ động đi đến gần Ethel, Ôn Như Thị nhạy bén nhận ra trong con ngươi xanh lam sâu thẳm kia một tia xem thường.
Luận về sức mạnh, cô không bằng Ethel, nhưng luận về hiểu lòng người, Ethel thúc ngựa chạy dài cũng không đuổi kịp Ôn Như Thị.
Nhưng vào lúc này, Ôn Như Thị không biết mình nên cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn Ethel cố gắng lấy lòng nhưng uổng công vô ích, hay nên cảm thấy bi ai cho chính mình phải dùng chung cơ thể với cô ta, ngày sau còn phải cố gắng nghĩ biện pháp cải thiện ấn tượng xấu của Angus với cô.
Sau đó, Elliott và Ethel dẫn Angus mới đến đi lại làm quen hoàn cảnh. Giữa đình viện rộng lớn có một cây dẻ ngựa rất lớn, xung quanh gốc cây có nhiều chỗ ngồi, bên cạnh có hoa tươi diễm lệ nở rộ.
Ethel xinh đẹp xoay một vòng, cười khanh khách ngồi xuống chiếc ghế sơn màu trắng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Angus, ngồi xuống đây, tôi rất muốn nghe anh kể chút chuyện lý thú trong nhà.”
Angus liếc mắt nhìn em trai vẫn im lặng không lên tiếng, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười ác độc: “Chỉ bằng chút thủ đoạn nhỏ đó của cô cũng muốn bò lên giường hai anh em tôi sao, Ethel ơi là Ethel, cô thật sự nghĩ rằng tôi cũng ngu xuẩn như Elliott à?” Hắn không e dè đánh giá cơ thể cô từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một món hàng được đóng gói đẹp đẽ, nhưng thực chất lại không đáng giá.
Sao hắn dám sỉ nhục một tiểu thư bá tước như vậy?! Ethel đứng bật dậy, mặt đỏ bừng: “Anh…”
“Angus!” Elliott nhanh chân tiến lên, che trước mặt cô ta, “Dù anh không hài lòng với sự sắp đặt của cha cũng không thể đối xử như vậy với một cô gái vô tội!”
Angus bĩu môi, không nói gì mà buông tay: “Nếu cậu muốn tuân theo mệnh lệnh của cha, cưới con gái bá tước, anh không phản đối, nhưng chớ có nghĩ anh cũng giống cậu, dù gì cậu vẫn nên nghe lời khuyên của anh hai,” Hắn duỗi một ngón tay thon dài trắng nõn, quơ quơ trước mặt Elliott, khinh bỉ nói, “Thiếu nữ xinh đẹp trong thành này không thiếu, người này, không thích hợp với cậu.”
Ôn Như Thị nhìn hắn cho tay vào túi quần, lười biếng quay đi, ánh mặt trời chiếu ấm áp vào một thân màu đen của hắn, nhưng không làm giảm bớt sự lạnh giá bất cần đời, không khỏi hứng thú nở nụ cười.
Tên này, đủ độc, đủ thẳng thắn —— cô thích!