Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 80


trước sau

Edit: Nguyệt Dao

Beta: Vi thục nghi

Đi qua cổng vòm bằng đá được chạm khắc tỉ mỉ, cuối cùng Elliott cũng tìm thấy Ethel ngồi một mình bên cạnh bồn hoa. Anh chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đôi mắt màu xanh sẫm đầy vẻ ưu sầu: “Angus, anh ấy… Tính cách anh ấy là vậy, không phải cố ý nhắm vào em.”

Ethel quay đầu, hai mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng nhìn anh: “Anh sẽ giúp tôi, đúng không?”

Trong miệng Elliott dường như có vị chua, anh mím mím môi, vẫn gật đầu: “Tôi sẽ giúp em, nếu đó là nguyện vọng của em.”

“Elliott, anh thật sự là quý ông tốt nhất trên thế giới này.” Cô lau nước mắt nhào vào trong ngực anh, tay Elliott chống cạnh thềm đá lạnh lẽo, dừng một chút, cuối cùng vẫn không vươn tay lên, vẫn giữ lễ duy trì động tác vừa rồi, tùy ý để cô tìm kiếm sự an ủi trên người mình.

Nước mắt của cô thi nhau rơi xuống, thấm ướt vạt áo của anh.

Vào khoảnh khắc ấy, Elliott thật sự rất ghét anh hai của mình, ghét sự đen tối hoa lệ và tao nhã của anh, ghét sự bất cần đời của anh, ghét anh không tôn trọng thục nữ. Angus là loại người như vậy, từ nhỏ đến lớn, anh luôn nhận được nhiều sự ưu ái từ phụ nữ, nhưng cũng từ xưa đến giờ, anh chưa bao giờ biết quý trọng tình cảm quý giá của các cô.

Anh cười với các cô, chỉ là vì anh muốn cười, anh đối xử tốt với các cô, chỉ vì các cô sẽ đối xử tốt với anh gấp nhiều lần.

Mà khi anh chơi chán, Angus sẽ làm tổn thương tấm lòng người khác mà chẳng hề nể tình, xua đuổi các cô khỏi anh —– bây giờ đối tượng chơi đùa của anh lại là cô gái mà mình thích, trong lòng Elliott có cảm giác đau nhói khó nói ra.

Anh gian nan mở miệng: “Đừng buồn nữa, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”

Angus sẽ đồng ý với yêu cầu đối xử tốt với Ethel một chút của em trai mình sao? Đương nhiên là không.

Vậy nên, khi Elliott chân thành nói ra thỉnh cầu của bản thân, Angus không biết làm thế nào vỗ bờ vai anh, trong giọng nói không giấu giếm sự trào phúng: “Chẳng lẽ chú thật sự ngu xuẩn đến thế, bị cuốn hút bởi một người phụ nữ mặt dày mày dạn quấn quít lấy đàn ông như thế kia?”

Elliott tức giận: “Không được nói cô ấy như vậy, chỉ là cô ấy thích anh, thích một người không có gì sai.”

“Ngu ngốc,” Angus lắc đầu, uống cạn ly rượu mạnh, tiện tay đặt ly thủy tinh vào tay Elliott, vẫy vẫy tay, không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài: “Cho chú một lời khuyên cuối cùng, nếu chú tính kết thân với nhà bá tước, sau khi kết hôn, tốt nhất nên dùng một dây xích sắt, giam người phụ nữ chết tiệt kia trong phòng ngủ, tuyệt đối đừng thả cô ta ra, kẻo cô ta lại gieo họa cho một gã đàn ông khác.”

...

“Anh ấy nói như vậy?!” Hai mắt Ethel trợn lên, trong mắt ngập lửa giận, cô siết chặt chiếc lược tinh xảo trong tay, tiếng “lách cách” vang lên, chiếc lược đã gãy thành hai nửa.

Niria nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: “Chính tai tôi nghe thấy, không thể sai được. Ethel, xem ra Angus không thích cô, không bằng đến lượt tôi tiến công anh ta.”

Ethel lạnh lùng liếc cô ta: “Đừng quên là nhờ tôi thu nhận, cô mới có thể đứng ở đây.”

Cô ném chiếc lược trong tay đi, không coi ai ra gì ngồi xuống trước bàn trang điểm, sửa lại mái tóc mềm mại như mây xõa dài xuống eo, “Không thích thì sao? Chờ sau khi tôi chuyển hóa Angus, tất nhiên sẽ nhận được sự trung thành của anh ta.”

Niria bĩu môi, không tỏ rõ ý kiến: “Cũng không phải không thể phá vỡ sự trung thành của ma cà rồng đối với người chuyển hóa mình.”

“Vậy thì giết anh ta,” Ethel ung dung mở hộp trang điểm, lấy ra một chiếc vòng tay làm từ đá Ruby, “Chúng ta không thể tự mình ra tay, thì ra hiệu ngầm cho những người khác ra tay, chỉ cần không phải chính miệng đưa ra mệnh lệnh, thì không bị tính là nhiệm vụ thất bại.”

Cô đưa tay, hài lòng nhìn vòng tay Ruby trên cổ tay trắng nõn của mình, tạo nên một sự hài hòa khó cưỡng, chậm rãi nói, “Cùng lắm thì không công lược Angus nữa, không phải anh ta còn một người anh cả nữa sao, đi tìm tên người sói kia, chuyện thuần thú ấy à, tôi am hiểu.”

Niria rũ mắt, giấu đi sự bất mãn của mình: “Ở Tòa thánh [1] còn một nam phụ nữa, không bằng chúng ta tiện thể dẫn người kia đến luôn.”

[1] Tòa thánh: cơ quan thống trị tối cao của Giáo hội Thiên Chúa, đóng tại Vatican

“Tùy cô,” Ethel biết cô ta đang nghĩ gì, cô cũng không để ý lắm, nhưng cô vẫn cho rằng cần nhắc nhở đồng minh của mình một chút, “Giữa ma cà rồng và Tòa thánh, giống như đen và trắng, tà ác và chính nghĩa, con đường kia không dễ đi, cô vẫn nên kiên nhẫn thêm một chút.”

“Kiên nhẫn? Ngoại trừ ba người này, những nam phụ còn lại phải tới ba trăm năm sau mới xuất hiện!” Ethel không thể ỷ vào chuyện cô ta chiếm được thân thể có địa vị cao ở thế giới này mà chiếm hết tiện nghi như vậy, Niria đè nén lửa giận, giải thích với cô, “Tôi không muốn chờ đợi lâu như vậy!”

Thấy Ethel và Niria bất hòa, Ôn Như Thị rất vui vẻ, nếu có thể châm ngòi nội chiến giữa hai người họ, không thể nghi ngờ, người có lợi nhất là cô.

Vì thế, đêm khuya hôm đó, Ôn Như Thị lén tránh những người hầu chạy đi tìm Angus, đẩy cửa phòng khách ra mới phát hiện bên trong không có một bóng người, tìm khắp nơi hồi lâu mới phát hiện bóng dáng hắn cạnh đài phun nước.

Khi đó, ánh trăng in lên đáy nước, những gợn sóng nơi hồ nước sóng sánh ánh trăng bàng bạc, Angus gối lên cánh tay, ngửa mặt nằm nửa người trên bệ đá hoa cương rộng rãi.

Ánh trăng trong nước hắt lên, chiếu rọi một bên mặt hắn, những đốm sáng nho nhỏ dường như đang nhẹ nhàng nhảy nhót trên hàng mi dài của hắn. Gió nhẹ thổi qua mái tóc đen của hắn, những sợi tóc dài ngắn không đều khe khẽ đong đưa trong gió đêm.

Ôn Như Thị nhấc tà váy lên, nhẹ nhàng ngồi xuống ở đầu bên kia của hắn, hai mắt hắn vẫn nhắm lại, như chưa hề nhận ra sự xuất hiện của cô.

Qua một lúc lâu, Angus mới chậm rãi mở miệng: “Tránh ra một chút, ngu xuẩn, cô chắn gió của tôi.”

“... ” Ôn Như Thị lườm hắn, người đàn ông này, nếu hắn không có cái miệng độc địa đáng ghét kia, thì coi hắn như bình hoa đặt trong nhà để ngắm cũng vui mắt, nhưng hắn ta vừa lên tiếng — chà chà, làm người ta rất rất rất muốn dùng độc hại chết hắn.

Cô hơi dịch sang bên cạnh, “Thế này được chưa?”

“Xa thêm chút nữa.” Angus không chút khách khí, mắt cũng không thèm mở.

Cô cắn răng, lại dịch ra xa. Lặp lại vài lần như thế, mãi đến khi cô cách xa hắn khoảng 2m, Angus mới ngậm miệng lại.

“Tôi rất muốn biết, loại người như anh, nếu thích một người, sẽ có dáng vẻ như thế nào.” Ôn Như Thị ác
ý nói.

Bất ngờ là Angus không phản bác, chậm rãi mở hai mắt: “Vấn đề này, tôi cũng rất muốn biết.” Hắn quay đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới, cái miệng của hắn vẫn độc địa như thế, “Nhưng mà người phụ nữ may mắn kia chắc chắn không phải cô.”

Ôn Như Thị cười nhạt, tiện tay nhặt một viên đá vụn, ném về phía hắn: “Nếu ban ngày anh nói lời này với Ethel, nhất định cô ta sẽ hận không thể cào nát khuôn mặt kia của anh.”

Angus đứng dậy, nhẹ nhàng phủi tro bụi trên áo khoác: “Cứ vài câu lại nhắc tới đề tài ‘nhân cách phân liệt’ kia, cô không thấy phiền thì tôi cũng thấy phiền.”

Ôn Như Thị thở dài: “Tôi nói thật, cho dù anh không tin tôi, thì ban ngày cũng đừng khiêu khích cô ta, Ethel cũng không dễ nói chuyện như tôi đâu.”

Hắn nhíu mày, cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ cô ta có thể ép tôi cưới cô ta à?”

“Tuy Ethel không thể ép anh thích cô ta, nhưng giết anh thì có thể.” Ôn Như Thị bất đắc dĩ nhìn anh, cô vốn định nhờ Angus thể hiện một chút hứng thú với Niria, như vậy chắc chắn có thể làm rạn nứt mối quan hệ vốn không mấy vững chắc giữa Ethel và Niria.

Đáng tiếc, nhìn thái độ hiện tại của hắn, dù cô còn chưa mở miệng, cũng biết hắn chắc chắn không đồng ý. Mặc dù vậy, Ôn Như Thị cũng không mong hắn lại khiêu khích Ethel, người phụ nữ kia không phải loại hiền lành.

Cô điều chỉnh giọng điệu của mình một chút, dịu dàng khuyên nhủ, “Tối hôm qua khi ở nhà Meryl, chúng tôi nói gì anh cũng đều đã nghe cả rồi, coi như vì chính bản thân anh, đừng chọc vào cô ta nữa, ít nhất hiện giờ anh vẫn chưa thể chống lại cô ta được.”

Angus nhìn thật sâu vào mắt cô, một lát, hắn chậm rãi đứng dậy, chỉ cười nhẹ không tỏ rõ ý kiến, rồi xoay người rời đi.

“Anh có tin trên thế giới này có ma cà rồng không?” Bỗng nhiên cô cất tiếng.

Hắn dừng một chút, đưa lưng về phía Ôn Như Thị, chậm rãi cất bước, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo dễ nghe của cô, “Sau khi Ethel tìm được chìa khóa thì có thể chuyển hóa, đến lúc đó, người đầu tiên cô ta muốn đối phó chắc chắn là anh.”

Angus không quay đầu lại. Nếu chìa khóa trong lời các cô, là cái huy chương hoa tường vi kia, thì Ethel không thể tìm được. Bởi vì, nó đang nằm lặng trong vali hành lý của hắn…

Trở lại phòng cởi áo khoác ra, Angus lấy vali của mình từ tầng dưới ngăn tủ, lật giở quần áo và đồ dùng cá nhân trong đó, cẩn thận cầm tấm huy chương kia, quan sát tỉ mỉ.

Hoa tường vi màu đỏ rực biến ảo theo góc độ của ánh đèn, từ từ chuyển sang màu đỏ sậm, tựa như dưới mặt huy chương có chất lỏng kỳ lạ đang chậm rãi chảy xuôi.

Hắn hơi nhíu mày, chẳng lẽ hôm sinh nhật Ethel, những lời của người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia đều là thật? Nhưng hắn vốn không biết người kia, vì sao anh ta lại giao vật quan trọng như vậy cho hắn bảo quản?

Angus nghĩ mãi không ra, hắn suy nghĩ một chút, đứng dậy ném huy chương lên mặt đất bằng phẳng, nhắc cái ghế bên cạnh lên, ước lượng một chút, bỗng nhiên ghế tựa được nâng lên cao, chân ghế tựa nhắm thẳng về phía huy chương, đập xuống thật mạnh!

Chân ghế tựa nứt ra một lỗ hổng, nhưng huy chương hoa tường vi màu đỏ kia vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì, mặt ngọc bóng loáng không lưu lại vết tích sứt mẻ nào.

Hắn bĩu môi, nhặt nó lên ném vào vali, có lẽ lần sau có thể dùng lửa thiêu thử xem thế nào, hoặc dùng búa đập? Hoặc là ném vào lò nung… Giải pháp do con người nghĩ ra, hắn không tin mình sẽ bị một thứ đồ chơi nhỏ bé như thế gây khó dễ.

Hắn đá vali về ngăn tủ, nới lỏng cổ áo, ngã lên trên chiếc giường mềm mại, hoạt động khớp xương cổ tay một chút.

Nếu Tòa thánh không cách nơi này quá xa, giao thứ này cho họ là biện pháp tốt nhất.

Angus chợt nhớ tới, lời nói vừa rồi của cô ẩn chứa cơn tức giận, hắn cười khẽ —– kẻ ngốc này, đến mình còn chưa lo xong lại còn lo lắng cho sự an toàn của hắn, thật là…

Về phần sự thật là gì, trong khoảng thời gian ngắn hắn không tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn tả.

Angus hứng thú suy nghĩ một chút, nếu người phụ nữ kia biết, thứ họ muốn tìm đang ở trong tay hắn, không biết sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào?

Nhưng, thật tiếc, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai biết nó đang nằm trong tay hắn.

Chiếc chìa khóa này giống như bom hẹn giờ vậy, khóe miệng Angus cong lên, hắn cũng không muốn nhìn thấy ma cà rồng… cái thứ quái vật gì đó, bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.

Cẩn thận sẽ giữ được thuyền đến vạn năm [2], hắn sẽ lặng lẽ tiêu hủy nó, trừ bản thân, hắn không tin bất cứ ai.

[2] Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền):  xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.

Suốt một ngày, vì bị thị trưởng “giáo dục” mà tâm trạng của hắn không tốt, nay lại vì có thứ mới mẻ xuất hiện mà tâm tình tốt hơn, Angus chậm rãi xoay người, khẽ nhắm mắt lại.

Sáng ngày mai, trước hết đi dạo trong thành thử xem. Hắn nhớ, hình như phía tây có một tiệm rèn, ngay cạnh quán rượu Mansoa Alliacea [3], xong xuôi mọi chuyện có thể tới quán rượu ngồi một chút, vũ nữ ở đó cũng không tệ lắm......

[3] Mansoa Alliacea tên khoa học của loài thực vật Tử Hương Đằng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện