Edit: Đỗ tiệp dưBeta: Gian phiHai anh em đánh nhau túi bụi trong phòng khách, Angus lo Ôn Như Thị bị thương, để cô đứng sang một bên.
Không có Ôn Như Thị cản trở, Elliott căn bản không phải đối thủ của anh. Angus thành thạo đỡ từng đòn tấn công của em trai, còn ung dung khuyên cậu: “Em đánh không lại anh, nhận thua đi.”
”Anh nằm mơ!” Elliott tức hộc máu vì anh hai vô sỉ của mình, người yêu của Angus là người, chẳng lẽ Belinda của cậu không phải?! Dù tính tình ôn hòa đến mấy, ai cũng không chấp nhận người khác cướp bạn gái của mình.
Elliott ra đòn rất nghiêm túc, đôi mắt bỗng nhiên hoá đỏ, răng nanh lộ ra, tàn nhẫn há miệng.
Trong sân đầy mảnh vỡ, cũng may ngày đầu tiên Angus về nhà, trong phòng khách của biệt thự không bày biện thứ gì quý giá, bây giờ phòng khách bị đập phá cũng bớt đau lòng.
Cuối cùng, Ôn Như Thị ngồi trên xích đu không nhìn nổi cảnh tượng này nữa: “Hai người đừng đánh nữa, tôi không định tranh giành thân thể với Belinda, tôi chỉ định nhân lúc cô ấy hôn mê, mượn thân thể cô ấy để nói với Angus vài câu.”
”Chiếm thì cứ chiếm! Chuyện xin lỗi để anh, không cần em bận tâm!” Angus nổi giận, anh đá văng em trai vừa nhào lên, quay đầu hung hăng trừng Ôn Như Thị.
Angus rõ ràng có ý mặc kệ sống chêt của Belinda, dù da mặt Ôn Như Thị đã tôi luyện đến mức dày hơn tường thành, cô vẫn hơi xấu hổ. Cô ngượng ngùng im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Vấn đề là muốn chiếm cũng không được, nếu cô ấy tỉnh lại, tôi nhất định phải chết, chẳng bằng sớm trả lại thân thể cho cô ấy.”
Cô liếc nhanh Angus một cái, rụt người vào ghế, “Elliott cũng rất đáng thương …” Hơn nữa, Belinda là nữ chính. Ôn Như Thị không vô liêm sỉ đến mức chiếm thân thể người ta, vứt nam chính sang một bên rồi lao vào vòng tay ôm ấp của Angus.
Thay đổi tình tiết của nam nữ chính sẽ bị trời phạt, những người dự thi đã bị loại đang đợi ở khu thứ tám nhất định sẽ đạp đổ cửa nhà cô mất …
Angus nghe được những lời xui xẻo này của cô, trong lòng tức giận, ra tay không chừng mực. Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, cánh tay Elliott bị bẻ gãy.
Mọi người: “…”
”Đều là người một nhà, làm gì vậy.” Cecil vội vàng tiến lên, vặn tay Angus cứu em trai gặp nạn, liên tục trấn an, “Đầu óc anh hai em không tỉnh táo, đừng so đo với nó, Belinda sẽ không sao, anh cả giải quyết giúp em.”
”Giải quyết?” Angus cười lạnh, dời bước đứng trước mặt Ôn Như Thị, ngăn cản ánh mắt mọi người, dáng vẻ không nể mặt ai khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Ai đứng ra giải quyết cũng vô dụng, trừ khi anh tìm được thân thể thích hợp hơn Belinda.”
Ôn Như Thị mừng rỡ, cuối cùng cũng bàn đến vấn đề chính rồi. Cô túm áo Angus, ló đầu ra từ sau lưng anh: “Thân thể quá khỏe mạnh không được, linh hồn quá mạnh mẽ cũng không được.”
Ôn Như Thị giơ từng ngón tay, đưa ra từng yêu cầu, “Không được là đàn ông, nam nam yêu nhau trong ngôn tình thường không hạnh phúc, đừng quá già, Angus nhìn lâu không chịu được, à, tốt nhất là xinh đẹp một chút, nếu dáng người nóng bỏng một chút thì càng tốt.”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, “ngượng ngùng” trừng mắt với anh cả có thể lo liệu tương lai cho cô, “Anh cũng biết, Angus anh ấy, có hơi soi mói.”
Gân xanh hằn trên trán Cecil, rốt cuộc đang tuyển chọn thân thể sống nhờ hay tuyển chọn người mẫu?! Quá nhiều yêu cầu, ông đây lo không nổi! Hắn đang định từ chối, quay đầu lại nhìn thấy đứa em nhỏ nhà mình rưng rưng nước mắt, miễn cưỡng nuốt câu từ chối lại. Cecil thở dài: “Dù tôi tìm được, cô cũng không chờ kịp, Belinda có thể tỉnh lại bất kì lúc nào.”
”Hừ hừ” Meryl đứng bên cạnh vui vẻ ăn điểm tâm, phủi vụn bánh trên tay, hắng giọng, “Con có thể cho Belinda uống chút thuốc, con không thể khiến cô ấy bất tỉnh mãi mãi, nhưng để cô ấy ngủ vài ngày thì không thành vấn đề.”
Trong thế giới này, Ôn Như Thị và cô mới là người một nhà. Còn nữ chính? Chỉ cần cô ta không chết rồi tu thành chính quả với Elliott là được, những chi tiết nhỏ nhặt khác Meryl không bận tâm.
Cô cười tủm tỉm phất phất tay với bố nuôi của mình, “Bố và Elliott cứ yên tâm tìm kiếm, mấy hôm nay con phải đi học, không theo hai người được.”
Cecil nghẹn lời, một lát sau mới cất lời: “Bố muốn đưa con đến trường, dạo này không an toàn.” Hắn thật sự không yên lòng để Meryl đi học một mình. Ethel đã chạy thoát, kẻ cầm đầu vẫn nhơn nhởn ngoài kia, nếu đột nhiên xuất hiện…
”Đừng lải nhài nữa, Meryl nhanh chóng đi chế thuốc, hai người đi tìm người.” Angus không nhịn được chấm dứt màn bố con tình thâm của Cecil, đúng là qua cầu rút ván. Anh xoay người ôm lấy Ôn Như Thị, giọng nói dịu dàng, “Về phòng nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa uống thuốc rồi ngủ một giấc, mọi chuyện có anh rồi.”
Tim Ôn Như Thị ngọt như mật, cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Được.”
Thấy đôi cẩu nam nữ kia ôm lấy nhau, Elliott tức giận đẩy Cecil ra, muốn tiến lên tranh luận, lại bị anh cả bịt kín miệng, kẹp cổ kéo ra ngoài.
Dọc đường, Cecil còn nhỏ giọng giải vây giúp tên khốn Angus: “Hai người họ khó khăn lắm mới được đoàn tụ, em nhịn một chút. Yên tâm, Angus không vô liêm sỉ đến mức lên giường với bạn gái em đâu.”
Elliott nghe vậy, giãy giụa càng mãnh liệt. Tiếc rằng dùng hết sức lực cũng không thoát nổi cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của anh cả, cuối cùng miễn cưỡng bị hắn kéo ra cửa.
Elliott rơi lệ đầy mặt. Có tình người không vậy, chẳng phải anh cả nói sẽ giải quyết giùm cậu sao? Cecil giải quyết như thế này?! Meryl vừa nói vài câu đã khiến
hắn phản chiến, cô ta nói cái gì hắn cũng nghe. Thật ra Meryl không phải con gái nuôi của Cecil, mà là mẹ Cecil đúng không?! Anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy làm gì!
Elliott không biết, nếu cậu nghĩ sâu xa một chút sẽ nhận ra chân tướng. Nhưng bây giờ đầu óc cậu chỉ toàn hình ảnh Angus và Belinda lăn lộn trên giường, căn bản không rảnh nghĩ đến mối quan hệ ái muội của hai cha con Cecil.
Elliott giãy giụa quá mãnh liệt, Cecil đành liên tục đánh mạnh vào sau gáy cậu, sau đó khom lưng khiêng Elliott đã ngất xỉu nhét vào trong xe.
Hắn khởi động xe, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu. Trên ghế sau, Elliott nằm co quắp. Như vậy mới đúng chứ, im lặng một chút, từ từ thương lượng tốt hơn nhiều.
Hắn hắng giọng, “hiền lành ” nhìn em trai: “Trước tiên chúng ta bắt đầu từ thành tây, dù đến chiều có tìm được hay không, chúng ta vẫn đến trường học đón Meryl về nhà, có dị nghị gì không?”
Ghế sau yên lặng không một tiếng động. Rất tốt, không phản đối nghĩa là tán thành. Cecil hài lòng nhấn chân ga, lao ra khỏi biệt thự.
Đôi cẩu nam nữ mà Elliott nhớ mãi không quên trước khi hôn mê kia, đúng là hiện giờ đang ở trên giường, chỉ là không lăn lộn trên đó thôi.
Thành thực mà nói, Angus nhìn gương mặt của Belinda, vừa nghĩ đây là bạn gái của em trai, vẫn có chút không thích ứng được. Việc cướp phụ nữ của anh em không phúc hậu lắm, trước mặt Elliott, Angus kiên quyết đến cùng, nhưng không phải trong lòng anh không chút áy náy.
Nếu không phải không nỡ rời đi, anh thật không muốn ngồi bên đầu giường, sóng vai bên Belinda như vậy.
Angus chuyển tầm mắt, không nhìn mặt cô, thấp giọng nói: “… Em giấu diếm anh nhiều chuyện như vậy, không muốn thành thật khai báo à?”
”Những việc đó đều không quan trọng, ” Ôn Như Thị nhẹ nhàng nắm ngón tay anh, nhợt nhạt cười, “Hình như chúng ta chưa bao giờ bình thản ở cạnh nhau, lúc làm mèo không tính, nhưng thực ra khi đó anh cũng đâu đối xử tốt với em lắm.”
Angus nhíu mày, theo thói quen hỏi ngược lại: “Thậm chí còn tắm cho em, vậy vẫn chưa đủ tốt, chẳng lẽ phải giúp em xử lí phân và nước tiểu mới là tốt? Nói, em đi WC xong còn lén dùng khăn mặt để lau chùi mông, anh còn chưa từng tính toán với em. Em nghĩ vì sao trong phòng tắm lại chuẩn bị nhiều khăn lông trắng như vậy? Anh không nói, em lại tưởng rằng đó là đương nhiên?”
Vậy có người yêu nào nói kháy đối phương trong bầu không khí lãng mạn thế này?! Còn tàn nhẫn chọc trúng chỗ đau của người khác!
Vì lời của anh mà tình cảm dịu dàng trong Ôn Như Thị tản đi hết. Cô thẹn quá hoá giận vươn người lên, nhào lên người Angus, giơ móng vuốt nhéo mặt anh: “Nếu anh là mèo, thử dùng giấy chùi mông cho em xem xem!”
Angus để mặc cô đè anh ở dưới, khuôn mặt tuấn tú bị cô bóp nặn cũng không chống trả, đôi mắt xanh lam bình tĩnh dịu dàng, anh chậm rãi mở miệng, chỉ nói một câu: “… Đồ ngốc.”
Ôn Như Thị nghẹn, oán hận nói: “Anh tưởng nói hai chữ kia bằng giọng nói dịu dàng ấy thì em sẽ tha thứ cho anh sao? Bị bệnh mới thích bị ngược như thế, phải trị! Khốn kiếp, về sau không được nói em ngốc. Em tên là Ôn Như Thị, Ôn Như Thị, nhớ cho kỹ!”
”Ôn Như Thị?” Đầu ngón tay Angus khẽ nhúc nhích, lát sau, trở tay nắm chặt tay cô, nghĩ nghĩ, đưa đến bên môi hôn một cái, nhẹ nhàng cười, “Dù em tên là Ethel, hay là Ôn Như Thị, em đều là đồ ngốc của anh.”
Ôn Như Thị không tự nhiên quay đầu, giật giật tay, không rút ra được.
Người đàn ông kia còn dịu dàng cười với cô, tươi đẹp như cảnh xuân. Mặt mũi anh tái nhợt như nắng sớm đầu ngày, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng mê người. Cô ma xui quỷ khiến cất lời: “Đừng quên đây là tay Belinda, cũng không biết cô ấy đã rửa tay sau khi đi WC chưa nữa.”
Nụ cười của Angus cứng đờ, một lúc lâu sau mới buồn bã nói: “… Em có thể thông minh một chút không?”
Ôn Như Thị không chút khách khí: “Anh có thể nói mấy từ như mông, phân, nước tiểu, sao em không thể nhắc đến nhà vệ sinh? Đừng có phân biệt đối xử như vậy, khốn kiếp.”
Angus: “…”
Ôn Như Thị: “…”
Những câu đối thoại bi đát này, hoàn toàn không giống với màn thâm tình lưu luyến mà cô tưởng tượng. Họ giống một đôi đang yêu nhau say đắm sao?! Họ thật ra là kẻ thù đúng không? Là kẻ thù đúng không?
Ôn Như Thị thật muốn bụm mặt, chắc chắn cô bị Angus ảnh hưởng! Cả ngày bị anh gọi đồ ngốc, đồ ngốc mãi, cuối cùng biến thành độc miệng như anh rồi…
Angus bỗng nhiên, chậm rãi cười rộ lên, xoay người đặt cô dưới thân, giữ chặt đầu Ôn Như Thị, hung hăng hôn lên mặt cô một cái: “Đồ ngốc.” Không đợi cô phản kích, Angus đã đứng dậy nhảy xuống giường, “Anh đi xem xem thuốc của Meryl được chưa, ngoan ngoãn đợi, đừng có chạy lung tung.”
Ôn Như Thị không đạp trúng anh, cắn răng vùi khuôn mặt đỏ bừng vào gối: “Cút mau!”