Từ ngày gặp được Lâm Tình Mặc, vị tổng tài Tĩnh Ưng Mạnh của chúng ta liền cho người điều tra về thân thế của nhóc ấy,và được biết rằng.
Cậu là côi nhi, năm nay 18 tuổi, là một nhân viên trong tiệm cà phê,không có nhà cửa, chỉ thuê một phòng nhỏ ở khu ổ chuột mà sống, Tình Mặc bị bệnh hay quên, và có phần ngốc nghếch hơn người bình thường.
Vị tổng tài nào đó, đọc bộ hồ sơ về cậu mà bất giác vừa xót xa lại vừa buồn cười
Tiểu bạch thỏ của hắn quá là ngây thơ, lại còn không có nhà cửa cố định. Này chẳng phải ông trời đang giúp sao? hắn phải bắt về cậu về nhanh thôi, đưa cậu về ở chung với hắn cuộc sống của hắn và tiểu bạch thỏ sẽ diễn ra hạnh phúc
Nghĩ đến đây, hắn bật cười, cầm chìa khóa và bắt đầu đi đến tiệm cà phê đó
Bây giờ đã là 10h khuya. Lâm Tình Mặc làm xong ca của mình thì chậm rãi đi bộ về nhà, khuôn mặt ngây ngô, cứ cười cười, lại thêm phần trắng trẻo và đường nét của trẻ con khiến ai nhìn cậu cũng đều khen là đáng yêu. Đang ngắm bầu trời về đêm một cách đến là ngẩn ngơ thì bỗng nhiên cảm nhận được rằng, có ai đó đang đi phía sau lưng mình. Cảm giác hoảng sợ nổi lên trong lòng, đầu óc ngốc nghếch hoang mang suy nghĩ
- Không lẽ là kẻ bắt cóc, là tên biến thái nào đó chứ. Thôi không xong rồi, không xong thật rồi! Chạy, phải chạy thôi
Thế là cậu ba chân bốn cẳng, dùng hết tốc độ của mình mà cắm đầu chạy. Còn về cái vị bị cho là biến thái kia! Vâng, không ai khác chính là vị tổng tài cao cao tại thượng của chúng ta Tĩnh Ưng Mạnh,ban đầu hắn đến quán cà phê thì vừa lúc thấy cậu đã đi về, cho nên liền đi theo, nào ngờ thấy con thỏ trắng cắm đầu chạy nhanh như vậy, hắn cũng tăng tốc độ mà đuổi theo, nhưng hắn càng đuổi theo thì cậu lại càng chạy nhanh, bất chợt cậu không cẩn thận vấp phải một cục đá