- Anh đến muộn 10 phút!
Một đêm ăn nhậu đã đời làm anh chàng tới công ty với hai chiếc tất khác nhau xỏ vào đôi giày cực xịn giá mấy nghìn Euro mua trong chuyến đi Đức xem World Cup. Cravat vẫn còn được vắt ngang trong khi ngày hôm nay Kỳ Tuấn có nhiệm vụ phải giới thiệu sơ lược về mọi thứ ở tòa soạn cho Tổng biên tập mới. Anh không nghĩ là cô gái người Hà Nội này lại đúng giờ cực kỳ như vậy. Kỳ Tuấn cố ép những cọng tóc còn dựng đứng của mình nằm xuống và ấp úng:
- Tôi không nghĩ... Ý tôi là tôi xin lỗi về việc trễ giờ...
- Tôi không trách anh về chuyện đó.
- Chứ là chuyện gì?
Tiến đến gần Kỳ Tuấn và tự tay thắt cravat lại cho anh một cách chỉnh tề, cô nàng nhoẻn cười:
- Anh là một designer, nhưng dường như vì quá hứng thú cho công việc nên đã quên mất design ình? Huh?
Kỳ Tuấn thấy hơi căng thẳng, anh thở phào nhẹ nhõm và tiến lại gần, thấy bảng tên để trước bàn:
- Hoàng Ngọc Minh Thư là tên của cô?
Cô nàng gật đầu, vẫn dán chặt mắt vào máy tính. Tuấn hỏi:
- Cô đến đây bao giờ thế?
- 7 giờ.
- Sớm vậy à?
- Vì tôi là người mới.
- Nhưng cô là sếp ở đây... Cái tòa soạn nhếch nhác này không ai chú ý đến tác phong công nghiệp của cô đâu.
- Chính anh cũng dùng từ “nhếch nhác” để đánh giá về nơi anh làm việc thì lí do tôi đến sớm càng hợp lí hơn. Tôi làm việc có trả lương, theo hợp đồng, và ông Minh mời tôi đến đây để làm việc đó.
- Ý cô là sẽ có một bộ luật mới à?
- Đương nhiên.
Minh Thư và Kỳ Tuấn ra khỏi phòng, cùng nhau đi tham quan các phòng nhân sự, Tuấn đi chậm hơn vài bước và có dịp ngắm nhìn Lan Phương. Đôi mắt anh chàng sáng lên khi nhìn từ phía sau, thì ra đâu phải đã lên sếp rồi thì không có thời gian chăm sóc sắc đẹp, những đường con khá tuyệt đấy chứ. Tuấn nghĩ vậy nên đã cười một mình, Minh Thư thì không ngừng quan sát và ghi hì hoáy vào cuốn sổ tay. Lúc bước vào thang máy, Kỳ Tuấn đùa giỡn:
- Có ai đã khen cô là người đẹp chưa?
- Chưa.
- Thật không?
- Ừ.
- Vậy để tôi khen cô nhé?
- Hình như điều đó không có liên quan tới công việc của chúng ta.
- Này, tôi nghĩ chúng ta nên có một buổi trao đổi để hiểu phong cách làm việc của nhau chứ.
- Điều đó cần thiết à?
- Đúng thôi, dù sao thì chúng ta... ý tôi là chúng ta sẽ là một cặp đôi làm việc ăn ý cùng giúp tòa soạn lấy lại tiếng tâm như xưa.
Cô nàng Minh Thư chỉ nhoẻn cười và tiếp tục đi thẳng. Trong đầu Kỳ Tuấn đã nảy ra một ý định rất hay, anh tặc lưỡi tự hâm mộ mình tại sao lại luôn có những ý tưởng tuyệt vời để cua gái. Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đang có ý định đánh đổ cô nàng sếp của mình.
Làm việc đến đau cả lưng, Kỳ Tuấn nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối. Nhưng nhìn vào phòng ở trong thì vẫn thấy Minh Thư làm việc với một thái độ hết sức tập trung và đầy nhiệt huyết. Tuấn cảm thấy có gì đó cảm phục cô nàng sếp này. Buổi tối, cả hai tình cờ cùng vào một thang máy, Tuấn hỏi:
- Cô ở gần đây chứ?
- Cũng không xa lắm.
- Để tôi đưa cô về.
- Không cần. Tôi có xe.
- Một người đẹp trai như tôi tình nguyện làm tài xế cho cô mà cô vẫn không chịu à?
- Xin lỗi nhưng tôi không cho rằng anh đẹp trai.
Minh Thư bỏ đi trước. Kỳ Tuấn nhếch mép cười ngày càng cho rằng ý nghĩ của mình không chỉ mà là thoáng qua.
Đến cuối tuần, buổi họp đầu tiên giữa nhân viên và người lãnh đạo mới đã được định trước là 2 giờ chiều. Tuấn đã cố gắng tới sớm 5 phút tuy nhiên dường như chỉ có anh và Minh Thư ở trong phòng. Đến gần 4 giờ chiều mới