- Sao? Cậu quyết định đám cưới với anh ta à?
- Chuyện gì lạ hả?
- Không phải chỉ đám cưới chỉ vì nhóc trong bụng chứ.
- Nhiều hơn như thế.
- Nửa tháng sau ngày cậu từ hôn với con trai chủ tịch tờ “người thời thượng” giờ cậu là muốn tuyên bố đám cưới với Thái Kỳ Tuấn.
- Bình tĩnh đi Ánh Tuyết, cậu không muốn chúc mừng hạnh phúc cho tớ sao?
- Nhưng tại sao lại phải đám cưới?
- Tớ làm cách nào để bảo vệ đứa trẻ tránh khỏi ánh mắt soi mói? Tớ đã có một gia đình tan vỡ, không thể tớ để con tớ cũng phải bất hạnh như tớ được. Ngay từ lúc tớ nhận thức được điều đó, tớ tự hứa không bao giờ tớ để con cái mình sau này sống như tớ trong quá khứ.
- Cậu có tình yêu với anh chàng này không? Rõ ràng cậu rất hận anh ta. Nếu kết hôn chỉ để làm cái vỏ bọc bên ngoài thì để làm gì cơ chứ?
- Cậu không phải là tớ. Cậu không hiểu đâu.
- Quá bất ngờ. Cậu thay đổi hoàn toàn Thư ạ!
- Trên đời này thiếu gì chuyện bất ngờ. Rồi tớ sẽ cho cậu xem, còn nhiều chuyện bất ngờ xảy ra nữa.
Ánh Tuyết mở mắt nhìn giọng nói như ướp nước đá của Minh Thư, phục vụ bàn bưng ra, vẫn quen thuộc là một ly cappuccino và một ly cam vắt. Minh Thư với lấy ly Cappucinno của mình nhưng cô vừa đưa lên miệng đã đặt ly xuống, Ánh Tuyết tò mò:
- Không muốn uống hả?
- Cậu đổi cho tớ ly nước cam của cậu đi.
- Tại sao?
Minh Thư mím môi và đặt nhẹ tay lên bụng:
- Chắc tớ phải bỏ thói quen tiệc tùng và cappuccino rồi. Bây giờ có nó, phải tập làm quen với một số thứ.
- Cậu có vẻ yêu thương em bé nhiều hơn tớ nghĩ đó.
- Tớ không phải là một bà mẹ vô tình. Tớ chỉ bị ép buộc phải trở thành một bà mẹ lạnh lùng mà thôi.
Minh Thư mở điện thoại ra, gương mặt vẫn không chút sắc thái yêu đời:
- Vâng...
- Chào cưng, gặp nhau nhé!
- Bao giờ?
- Anh muốn tối nay chúng ta gặp nhau.
- Cũng được. Ở đâu?
- Anh sẽ tới đón em.
- Ok!
Ánh Tuyết thở dài nhìn cô bạn thân, nhưng chẳng thể cho lời khuyên nào khá hơn bởi cá tính của Minh Thư rất khó lay động dù là bất cứ ai.
Đàm Phúc và Kỳ Tuấn cùng nhau cạn ly sau câu chuyện của anh. Kỳ Tuấn đặt chiếc nhẫn cầu hôn chói lóa ra trước mặt và nói:
- Tối nay tôi sẽ thực hiện việc này.
- Cậu chưa kịp tìm hiểu lý do vì sao cô nàng lại quay phắt thay đổi nhanh đến thế à?
- Từ từ tìm hiểu sau cũng được.
- Kỳ Tuấn, nghe cho kỹ đây này. Cậu phải xác định được lập trường của cậu, không thể cứ ở khoảng không chính giữa như thế được. Biết không? Trả lời cho tớ đi nào, sau lời đề nghị của Minh Thư, cậu quyết định mua ngay chiếc nhẫn đính hôn đắt đỏ mà không hề nao núng, vì cậu yêu cô ta, cô ta mang thai hay là vì cậu muốn đẩy nhanh tiến độ trả thù cho đại ca?
- Cả hai.
- Không. Chỉ được trả lời một. Cậu không thể làm việc này vì cả hai.
- Đàm Phúc, là như thế này. Tại sao cậu không nghĩ tới muốn trở thành một ông bố có trách nhiệm? Làm chồng cô ấy thì có gì là lỗ lã cho tớ đâu? Trong những ngày tháng sau đó, tớ dần dần chơi cho đến lúc chán rồi bỏ cô ấy thì cũng có gì là một ý kiến tồi?
- Được rồi. Vậy là đáp án thứ hai! Chơi rồi bỏ! Đúng không?
- Ừ.
- Tớ cảnh báo cho cậu, ít nhất là hai điều.
Kỳ Tuấn chỉ mải mê ngắm chiếc nhẫn mà không mảy may nghe lời Đàm Phúc nói:
- Có ít nhất hai điều cậu luôn phải nhớ lời tớ nói. Thứ nhất: Phụ nữ không bao giờ dễ kiểm soát như chúng ta tưởng. Sự thay đổi bất ngờ luôn luôn chúng ta phải giữ cái đầu lạnh để đề phòng. Thứ hai: Kết hôn không phải là một trò chơi, sự kết hợp của cậu và cô ấy không xuất phát từ tình yêu, trong tương lai giữa hai người còn có một đứa trẻ, nếu đây chỉ là trò chơi thì tốt nhất là cậu không nên chọn kết hôn để làm trò chơi. Đứa bé sẽ tổn thương nên cậu...
- Đủ rồi Bùi Đàm Phúc, cậu là bạn thân của tớ. Nhưng không phải lúc nào tớ cũng nghe cậu!
- Tuấn, chờ đã... Kỳ Tuấn!
Minh Thư đến trình diện ông Minh, ông Minh mỉm cười:
- Cô đã sẵn sàng trở lại công việc chưa?
- Rất sẵn sàng thưa ông chủ.
- Tôi đã chờ câu này khá nhiều thời gian rồi đấy. Tôi muốn về nhà bên cạnh cô vợ của tôi cơ. Ngồi đây cứ nhìn những người trẻ yêu nhau rồi lại giận hờn nhau, mệt mỏi quá.
- Tình yêu là một khái niệm không bao giờ ngừng nóng bỏng kia mà ông chủ.
- Cô vẫn giữ được phong cách nói chuyện như thế này. Tôi rất mừng cho cô. Nó cũng đã sớm ổn định trở lại. Tôi có thể an lòng rồi.
- Ý ông nói là...
- Phải. Là Trình Can. Nó cũng mất tích mấy ngày sau chuyện đó, nhưng giờ thì ổn hơn nhiều rồi. Mọi chuyện lại quay về quỹ đạo của nó. Cô cứ làm việc, tôi đi đây!
Minh Thư chợt cảm thấy chạnh lòng, cô chưa nói được với Trình Can lời nào. Thật ra, quyết định phải giữ chặt lòng với trái tim băng giá vẫn không thể phủ nhận rằng Minh Thư vẫn còn nhớ đến Trình Can. Ít ra, nếu