Tuấn và Thư lại bị lôi về căn phòng nơi Thư đã giam ở đó, Minh Thư thì vẫn không sao trong khi Kỳ Tuấn thì tả tơi như cái mền rách. Anh chàng cố gắng ngồi dậy, một người ngồi trên giường một người ngồi dưới sàn đất. Minh Thư hỏi:
- Anh không sao chứ?
- Sao cô ngốc vậy? Đã bảo chạy mà không chạy.
- Tôi không muốn phải chịu ơn ai cả. Có chết thì cũng chết!
- Làm ơn dẹp bỏ cái thói ích kỷ ấy đi. Cho là cô không thích nhưng tôi đã chịu ở lại cầm chân chúng thì cô cũng phải cố mà thoát thân vì đứa nhỏ chứ.
- Nhưng tôi biết nếu tôi đi khỏi thì cái mạng anh chúng cũng không chừa lại làm gì.
Kỳ Tuấn thở dài:
- Em không nghe anh nói gì sao?
- Nói cái gì?
- Chỉ cần em chịu để anh cứu em, anh sẽ đồng ý trả tự do cho em mà.
Minh Thư chỉ im lặng. Kỳ Tuấn cũng thở dài:
- Trước khi đi anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh xin lỗi vì anh nghĩ chỉ cần chiếm được em và yêu thương em thì đến một ngày nào đó em sẽ lại yêu thương anh. Nhưng hóa ra tình yêu không dễ nắm bắt như anh tưởng. Không khó để yêu một người nhưng để người đó yêu lại thì càng khó hơn. Cho nên, nếu sống bên anh mà em tiếp tục đau khổ, vui nhiều hơn là buồn thì anh nghĩ... không có lý do gì anh tiếp tục làm khổ em nữa. Anh thua rồi!
Tuấn đưa tay dụi mắt cố không để lệ tuôn trong hoàn cảnh như thế này. Minh Thư rất muốn một câu gì đó mà trái tim cô đang thúc giục. Nhưng, vẫn với cái định kiến trong lòng như mọi lần cô không cho phép mình nói bất cứ điều gì thêm. Trong phút giây cô nguy hiểm nhất cũng là Kỳ Tuấn ở bên cô, những lúc cô buồn vui thì cũng chỉ người đàn ông này là gần cô nhất, chứng kiến mọi thứ. Không phủ nhận Tuấn là nguyên nhân của mọi nỗi đau trong lòng nhưng thời gian ngắn về làm vợ anh, chưa ngày nào Thư phải khổ, chưa ngày nào Thư phải làm trách nhiệm một người vợ và cũng chưa bao giờ Tuấn nặng lời khi Thư hành xử như thế khi cánh cửa phòng khép chặt lại. Bao nhiêu đó chẳng lẽ Thư vẫn chưa làm Thư thay đổi cách nhìn dành cho Tuấn. Hay vấn đề vẫn chỉ là 1 lời nói.
Lực lượng cảnh sát đã tiếp cận được khu vực gần chiếc xe và lần mò ra khu gạo, tuy nhiên trời đã tối nên mọi người âm thầm mai phục chờ sơ hở. Đàm Phúc thì lo lắng:
- Tại sao lại không đánh úp ngay?
- Chúng tôi e rằng chúng có vũ khí nguy hiểm. Con tin lại có một phụ nữ mang thai, nếu chúng ta làm nhanh chúng sẽ uy hiếp con tin.
- Phải chờ tới bao giờ?
- Chúng ta phải chờ đến khuya. Lúc chúng ngủ say.
Kỳ Tuấn mở mắt ra, những vết thương ê ẩm làm anh không ngủ được. Minh Thư thì vẫn thức và ngồi tựa lưng vào tường. Kỳ Tuấn hỏi:
- Không ngủ được hả?
- Anh cũng vậy à?
- Ừ.
- Em có đói không?
- Không. Anh đói hả?
Kỳ Tuấn lắc đầu, đột nhiên chiếc nhẫn từ trên ngón áp út của Minh Thư tuột ra, cô ngạc nhiên nhìn theo và đột ngột chạy theo nhặt lấy. Nó lăn đến mũi giày của Kỳ Tuấn rồi dừng lại. Minh Thư khựng lại khi cô tiến đến đối diện với Kỳ Tuấn. Anh mỉm cười nhặt nó lên, nhìn chiếc nhẫn rồi tự cười một mình. Kỳ Tuấn đưa lại cho Minh Thư:
- Có lẽ ... ngay cả tính vật định tình cũng không muốn em duy trì cuộc hôn nhân này nữa rồi.
- Khoan hãy nói việc đó đi. Làm sao để ra khỏi đây bây giờ?
Thư nhận lại và cô đeo vào ngón tay, Kỳ Tuấn mỉm cười:
- Cảm ơn em!
- Chuyện gì?
- Lần đầu tiên em thực hiện trách nhiệm làm vợ.
- Là sao?
- Biết đeo nhẫn vào khi nó rơi ra.
- Đêm nay em có thể không xem anh là kẻ thù một lần được không?
Minh Thư nhăn mặt, Kỳ Tuấn nói:
- Chỉ là tựa vào vai anh thôi mà! Không được sao?
Không biết thế nào mà Minh Thư chỉ im lặng rồi làm theo. Cô để Kỳ Tuấn đặt tay lên vai và tựa vào vai anh. Kỳ Tuấn không ngờ hôm nay Minh Thư lại có thể dễ dàng chấp nhận một lời đề nghị từ anh như thế. Thư tựa vào và ngoan ngoãn như một con mèo con sau đó lại nhắm mắt ngủ. Có lẽ vòng tay của Tuấn làm cô cảm thấy có một chút sự an toàn hơn là việc cứ ngồi co ro mà lo lắng ở cái chốn nguy hiểm này. Kỳ Tuấn cũng thở dài và nhắm mắt lại...
Nửa đêm, cả hai nghe ở ngoài có tiếng gì đó rất ồn ào. Đó là lúc công an đã đổ ập vào, Minh Thư giật mình ngồi bật dậy. Kỳ Tuấn nói:
- Đừng chạy ra ngoài. Nguy hiểm lắm!
- Có chuyện gì thế?
- Công an đến rồi. Có người đến cứu chúng ta rồi.
Nhưng cả hai vừa dứt tiếng, tên đầu sỏ đã xông vào cùng hai tên khác đang cầm vũ khí trên tay.
- Lôi bọn chúng ra!
Kỳ Tuấn và Minh Thư đồng loạt bị lôi đi, công