Vương Khang có thói quen ngày nào cũng đến sân bay vào buổi chiều để ngắm hoàng hôn, anh không chắc mình trông chờ vào điều gì từ Nhã Trúc. Với anh, cô chưa cho anh một sự chắc chắn bao giờ. Đôi khi Khang muốn thực sự có được một câu trả lời chính xác từ Nhã Trúc nhưng cô thì cứ lấp lửng làm anh liên tục phải chờ đợi. Hoàng hôn buông xuống đã lâu, Khang quay về và chuẩn bị thức ăn cho buổi tối, để lại chờ người yêu online.
- Chào em!
- Hôm nay câu chào của anh tâm trạng quá.
- Em cũng nhận ra à?
- Sao vậy?
- Chừng nào em mới học xong.
- Muốn em về thăm hả?
- Chỉ hỏi thôi mà. Hay là để anh sang thăm em cũng được.
- Thôi đi anh. Ngày nào chúng ta chẳng gặp nhau.
- Trúc à, thật ra anh có chuyện muốn hỏi em.
- Anh nói đi. Em đang nghe!
- Thật ra lần làm hòa này, em lại đi, để lại cho anh một lời hứa. Anh lại bắt đầu sốt ruột vì lời hứa này của em.
- Em ra đi và để lại cho anh lời nói đó không phải là một sự trốn tránh mà là một sự hứa hẹn. Anh không tin thì em cũng đành chịu.
- Anh tin bằng cách nào đây? Em hờ hững với tình cảm của anh rồi lại nói là có lý do, anh cũng bỏ qua cho em.
- Em biết là em từng làm anh bị tổn thương nhiều. Thế thì cho em xin lỗi.
- Em giận anh phải không?
- Chỉ hơn căng thẳng một chút.
- Anh đếm ngày tháng để chờ em về đó.
- Em biết rồi.
Đôi khi những lần căng thẳng này sẽ là một cuộc chia tay âm thầm nhưng mà Vương Khang vẫn cứ hi võng trong khi Nhã Trúc thì lại cảm thấy một sự ngột ngạt đến từ sự sốt ruột của Vương Khang. Đó là lý do cô vẫn muốn ở lại đây một thời gian ngắn dù đã cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp.
Một ngày mới bắt đầu, Minh Thư vẫn còn ngủ sau khi cả đêm bị cậu con trai quấy khóc vì đòi sữa mẹ. Kỳ Tuấn cũng bị mất ngủ lây vì giọng của bé Kimi lãnh lót quá. Cậu bé đã thức vì tã giấy ướt nhẹp, nghe tiếng oe oe của cậu con, Kỳ Tuấn ngồi dậy, rón rén bước xuống giường và lại gần nôi của con. Anh chàng thay tã rất cừ, vừa nhanh mà lại gọn. Thấy vợ vẫn chưa thức, Kỳ Tuấn bồng con ra ngoài và mở ban công ra, chỉ mới hơn 6 giờ sáng nên nắng ban mai vẫn còn chiếu những tia ấm áp xuống. Hôn lên hai má con trai, Kỳ Tuấn mỉm cười:
- Càng nhìn kỹ, con càng giống mẹ. Ba thực sự hạnh phúc vì điều đó con trai ạ.
Cậu bé dường như là hiểu chuyện, toét miệng cười với Kỳ Tuấn. Anh ôm con vào lòng và tâm sự:
- Ba mẹ thương con lắm, con phải ngoan ngoãn nhé. Kimi có nghe không nào? Được không con?
Minh Thư ngồi nhỏm dậy thấy hai cha con đứng bên cửa sổ, cô mỉm cười len lén lấy điện thoại chụp lại một tấm ảnh. Nghe âm thanh lạ, Kỳ Tuấn quay lại nhìn Minh Thư, cô giơ điện thoại khoe:
- Có đẹp không?
- Chụp lén cha con anh à?
Kỳ Tuấn cầm lấy điện thoại và nhìn, anh khá hài lòng với tấm ảnh. Kỳ Tuấn đưa con cho Minh Thư, hôn lên vầng trán cao của cậu bé rồi âu yếm:
- Chào ngày mới, thiên thần nhỏ của mẹ.
Rồi Tuấn mỉm cười nhìn hai mẹ con, những ngày tháng tuyệt vời nhất của cuộc đời đang đến với Tuấn. Cậu con trai 1 tháng tuổi của anh thật kháu khỉnh và là niềm tự hào của hai vợ chồng. Hai vợ chồng cùng ngồi dùng bữa sáng, Kỳ Tuấn nói:
- Em có dự tính khi nào sẽ đi làm lại không?
- Trước đây thì e nghĩ chỉ khoảng 3 tháng, tức là khi Kimi tròn tháng em sẽ đi làm. Nhưng bây giờ thì ...
- Thì sao?
- Em không biết. Con là nhất. Kimi còn quá bé để chịu cảnh cả ngày chỉ gặp mẹ vào buổi tối. Mà chắc anh cũng chẳng đồng ý đâu đúng không?
Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư khá lâu, anh nói:
- Anh sẽ hoàn toàn vui vẻ nghe ý kiến của em. Thật ra chúng ta có thể thay phiên nhau trông con. Hoặc là thuê trông trẻ.
Kỳ Tuấn nắm lấy tay Minh Thư:
- Kimi không thể chỉ gặp mẹ vào buổi tối nhưng ba của nó cũng không muốn xa em cả ngày mà.
Rồi cả hai như cảm thấy hơi ngượng khi nhóc Kimi thỉnh thoảng lại oe oe. Minh Thư rút tay lại, Kỳ Tuấn cũng đỏ mặt, cô nàng ấp úng:
- Anh có thể tự trông con được à?
- Được mà.
- Thử cho em xem đi. Lâu rồi em chưa rong ruổi cùng Ánh Tuyết cả ngày trời, ngày mai em sẽ cho anh thử việc.
- Cũng được thôi.
Phương Dung thì bắt đầu cảm thấy lo lắng khi Kỳ Tuấn ngày càng đắm sâu vào cái bẫy chính anh giăng ra. Cô càng muốn phá vỡ mọi chuyện tốt đẹp này, Minh Thư cần phải biết sự thật về Kỳ Tuấn. Nhưng nếu làm thế thì cô phải mất Trình Can. Cô không nghi ngờ khi Trình Can đã thực sự thuộc về cô mà là anh không muốn cô cứ tiếp tục phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác. Cô vừa ngồi trên chiếc ghế vốn đã cưỡng ép để cướp được của Minh Thư.
Trình Can ngồi trong công ty thời trang của mình, anh nhìn mấy đống sổ sách mà lòng cứ để đâu đâu. Rồi cuối cùng, Trình Can lại lật trong tay PDA tra một số điện thoại, Trình Can gọi bằng điện thoại di động:
- Chào ông!
- Chúng ta gặp