Kỳ Tuấn đến tòa soạn làm việc, chưa bao giờ anh mệt mỏi như lúc này. Mặt thì đỏ bừng, mắt đờ đẫn và rệu rạo đúng một khái niệm “mồ côi” vợ. Tuấn trông thật đáng thương, ít nói, ít cười. Nhưng anh không có nhiều sự an ủi, một mặt, dường như không còn ai trong tòa soạn không biết chuyện nhưng họ hiểu, nhắc đến chuyện đó chỉ làm Tuấn thêm đau buồn, mặt khác, mọi người không muốn làm anh nổi giận và khuyên can là một điều trở nên dư thừa với Tuấn.
Họ nghĩ vậy, và Tuấn lại rơi vào trạng thái cô đơn. Thật là khó chịu!
Anh nhận được một tin nhắn, và những chuyện vặt vãnh như đi chọn một bộ Tuxedo vừa ý cùng Vương Khang khi chàng vừa vượt qua ngưỡng cửa phụ huynh nhà nàng thành công và háo hức tìm đến những studio để xúng xính chọn đồ cưới thật chẳng đáng để Tuấn quan tâm. Nhưng có vẻ từ khi Thư ra đi, Tuấn trở nên quý trọng cuộc sống này hơn. Và những điều như thế mà anh không tham gia thì có lẽ cuộc sống sẽ nhạt nhẽo như nước lọc vậy.
- Lâu rồi mới ướm mấy bộ Tuxedo kiểu này.
- Lần cuối cùng cậu mặc là khi nào?
- Trong đám cưới của anh.
- Sao tôi không nhớ nhỉ?
- Làm sao mà anh nhớ khi lúc đó anh đã đắm đuối bên cô dâu xinh đẹp.
Tuẩn chỉ im lặng, Khang biết mình đã nói lỡ lời nên cũng cho qua. Kỳ Tuấn bình thản:
- Không sao. Né tránh sự thật không phải là phong cách của tôi.
- Anh nói chứ anh đâu có làm được.
- Chứ cậu muốn tôi phải làm sao? Ra ngoài ấy và chứng kiến người ta tái ngộ tình cũ hả?
- Trên pháp lí, hai người vẫn là vợ chồng.
- Thì sao nào? Đã không như thế quá lâu rồi.
- Sao anh lại dễ dàng chấp nhận thua cuộc như thế? Cố nhớ ra một thứ gì đó để có thể đi tìm chị Minh Thư quang minh chính đại. Thái Quang Hy chẳng hạn...
- Thăm con à?
- Vương Khang nói không sai đâu.
Rồi Trình Can đi vào với phong thái ung dung, nhìn Kỳ Tuấn với đôi mắt khá tự tin rồi bảo:
- Chúng ta vốn không thân thiện ấy vì một người phụ nữ, tại sao bây giờ khi cậu đã nắm chiến thắng hoàn toàn thì cậu lại có ý buông xuôi?
- Tôi thắng ư? Anh xem đi, tôi có khác một con bạc vừa đi biên giới về với túi tiền trống rỗng hay không?
- Không quan trọng. Vương Khang nói đúng, cậu vẫn còn một lá bùa hộ mệnh. Một lí do mà không bao giờ Minh Thư có thể từ chối khi cậu muốn tìm.
- Thằng bé không thể bị lợi dụng nữa. Nó đã bị lợi dụng quá nhiều.
Trình Can thở dài, anh đứng dậy và quăng vào người Kỳ Tuấn một vé máy bay rồi nói:
- Tôi có chuyến công tác đi Hà Nội sáng ngày mai, cậu còn đêm nay để suy nghĩ. Nếu cậu cũng cho rằng Quang Hy là thứ để cậu lợi dụng tình cảm của Minh Thư thì ngày mai cứ tiếp tục ở nhà. Còn nếu không thì hãy mau mà thu xếp công việc rồi đi cùng tôi.
Kỳ Tuấn nghĩ ngợi một lúc, anh chàng đợi Trình Can đi hẳn rồi quay lại nhìn Vương Khang:
- Chuyện thử Tuxedo chỉ là cái cớ thôi phải không? Kéo tôi đến đây nghe hắn dạy đời à?
- Nhưng Trình Can đúng. Phải không?
- Thế mà tôi cứ tưởng cậu rủ tôi đi thử đồ cưới thật chứ.
- Sao anh lại không nghĩ một người như vợ chưa cưới của tôi mà có thể để việc này ột mình tôi lo liệu. Phải năn nỉ mãi cô ấy mới không chịu kéo tôi qua Hong Kong chụp hình cưới.
- Lạ thật, xem ra, trước đám cưới cô ấy chẳng có tình cảm với tôi. Khó khăn lắm mới có được một chút. Giờ thì có lẽ lại không còn gì.
- Anh cứ bi oan như vậy thì chờ ngày mà Minh Thư đi theo người khác đi.
Kỳ Tuấn đứng dậy, mặc áo khoác rồi bỏ về. Trên đường đi, Tuấn mảy may suy nghĩ về nhiều thứ. Anh tình cờ lái xe ngang nơi mà Thư và Tuấn từng cùng nhau giả làm một cặp đôi hạnh phúc đi học cách chăm sóc trẻ sơ sinh. Tuấn dừng xe lại và nhìn xa xăm, anh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út lặng lẽ trút hơi thở muộn phiền. Kỳ Tuấn lái xe về nhà, hôm nay anh không uống rượu, nhưng những bước đi loạng choạng kia là hệ quả của việc thiếu ngủ, làm việc quá sức. Tuấn luôn trong trạng thái mệt mỏi, anh cảm thấy rất chóng mặt. Dì Tư đỡ Kỳ Tuấn:
- Con làm sao thế?
- Không sao đâu.
- Con có muốn ăn gì không?
- Gì cũng được.
- Con nghỉ ngơi đi. Dì thấy con chẳng quan tâm đến sức khỏe gì cả. Ở ngoài về thì lại nhốt mình vào phòng làm việc tới khuya.
- Được rồi, con biết sức khỏe của con mà dì.
Kỳ Tuấn mở tủ ra và tìm cái balô đựng vài vật dụng cần thiết để đi. Tình cờ lúc kéo cái balô không cẩn thận, Tuấn làm rơi cái vali xuống sàn, anh cúi xuống nhặt lên và vô tình thấy cái đĩa rơi dưới sàn. Kỳ Tuấn nhặt lên, đó chính là cái đĩa anh làm cho Minh Thư kia mà. Tuấn đã cố ý đặt nó cạnh những cái vali, khi Thư kéo xuống sẽ thấy cái đĩa. Và anh hy vọng cô sẽ mở ra xem trước khi chuẩn bị mọi thứ và ra đi. Nhưng Thư đã giận dữ đến nỗi không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài chuyện tránh xa anh càng nhanh càng tốt. Tuấn bật cười. Anh mở máy quay phim và tiếp tục cho thêm một đoạn nữa. Ngồi trước máy quay, Tuấn nói với giọng hết sức tâm trạng:
- Giờ này không biết em đang làm gì nhỉ? Còn anh thì đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Chúng ta chỉ mới xa nhau nửa tháng nhưng anh cảm thấy nó cứ dài thế nào ấy. Có lẽ giờ này em đang khoanh tròn những con số trên tấm lịch và chờ đến ngày quay trở lại Sài Gòn và gặp anh tại tòa. Hay là... Anh thực sự nhớ em và con. Và lí do duy nhất anh lưỡng lự khi ra ngoài đó tìm em, chính là vì anh sợ. Anh sợ phải chứng kiến cảnh em cự tuyệt anh và ở bên người khác. Vì em là Minh Thư - người con gái anh yêu nhất trên đời. Anh đang nghĩ tới một kết thúc giữa chúng ta, đang hiện diện trong suy nghĩ của anh. Một kết thúc có thể làm em cảm thấy thanh thản và có thể làm anh yên tâm buông xuôi mọi thứ.
Làm xong, Tuấn cho vào balô anh cũng đem theo mấy khung ảnh ngày kỷ niệm sinh nhật của bé Quang Hy mang ra ngoài đó cùng mấy món đồ chơi mà cậu con trai yêu thích. Khi đó, dì Tư vừa từ dưới đem tô cháo nóng hỏi lên và bảo:
- Dì làm thêm ly nước cam mật ong, con uống cho bổ. Lâu rồi mới thấy con đòi dì làm món gì đó.
- Vì ngày mai con phải đi xa mà.
- Con đi đâu?
- Hà Nội.
- Công tác hả con?
- Không. Con đi tìm Thư và Quang Hy.
- Mấy lâu nay dì định hỏi nhưng thấy con cũng không có thời gian rãnh rỗi nên dì thấy không tiện.
- Chuyện gì thế dì?
- Có phải con và vợ con... xảy ra chuyện gì không? Tại sao tới nỗi nó phải đem thằng bé ra khỏi nhà.
- Thư và con chuẩn bị ly hôn.
- Cái gì? Chuyện lớn thế cơ à?
- Tụi con đang trong thời gian sống ly thân.
- Trông hai con hạnh phúc thế cơ mà. Vợ chồng có lúc cũng cãi nhau, nhưng đừng hở tí là lôi nhau ra tòa. Không tốt đâu. Quang Hy lại còn quá nhỏ, sao hai đứa không nghĩ cho thông suốt?
- Thế nên ngày mai con mới đi ra ngoài đó, trước là để thăm Quang Hy. Sau là để hy vọng có thể thuyết phục cô ấy. Xem như là lần cuối cùng vậy. Con hết lời lẽ để năn nỉ rồi.
- Sao con không kiên trì?
- Sao con lại không kiên trì? Chỉ là... khi mọi chuyện đã đổ vỡ. Có thế nào thì cũng không còn như xưa. Huống chi ban đầu một trong hai tụi con kết hôn không phải là vì tình yêu. Mà là vì Quang Hy. Thôi thì, biết không thể giữ lại đối phương thì mình cũng phải buông tha cho người ta chứ. Níu kéo vô vọng thì mệt mỏi cho cả hai.
- Con trưởng thành thật rồi Kỳ Tuấn à!
- Dì nói sao?
- Dì cứ nghĩ, theo cách giáo dục của mẹ con, con sẽ mãi mãi là một cậu ấm ăn chơi bất cần đời và làm việc mà không cần nghĩ tới hậu quả chứ.
Kỳ Tuấn cười khanh khách, rồi anh lại tắt nụ cười rất nhanh:
- Nhưng, chuyện con làm sai với Minh Thư lại là việc làm cuối cùng trước khi con trưởng thành. Nên giờ con phải chịu!
- Chúc con may mắn.
- Con ăn xong rồi. Ngon lắm đó dì!
- Ngủ sớm đi! Ra đó còn xa. Dì gửi lời thăm mẹ con Minh Thư nhé!
Một ngày cũng như mọi ngày, khi mà Thư và cậu con Quang Hy đã dần bắt kịp nhịp sống thôn quê yên tĩnh và không phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì. Hôm nay, lúc vừa trang điểm nhẹ, Thư chợt nhìn sang lịch treo tường, mới đó mà đã nửa tháng kể từ ngày cô bồng con bỏ đi. Thời gian trôi không nhanh nhưng đối với Thư, một cuộc sống thay đổi bất chợt làm cô cảm thấy lạ lẫm. Một cuộc sống những tưởng đã rất êm đềm và không còn chút lo âu bất ngờ gặp con sóng dữ rồi đánh chìm luôn bầu hạnh phúc khó khăn lắm mới tìm thấy được.
- Mẹ... mẹ...
Cậu bé Quang Hy cũng thức dậy theo, trời đã bắt đầu vào mùa đông và miền Bắc thì rất lạnh. Thư mặc áo khoác vào cho con, cậu bé về đây thiếu thốn đủ thứ nhưng điều làm Thư thực sự lo lắng, cô không nghĩ đứa nhóc mới hơn tuổi đầu lại biết nhớ ba. Thư không rõ những tiếng gọi ba đơn phương của cậu bé chỉ là bất chợt xuất hiện trong tâm trí non nớt của cậu hay vì cậu biết nhớ ba thật sự. Vì có đêm nào mà Kỳ Tuấn không chơi đùa, ẵm bồng và nâng niu cậu bé.
- Quang Hy ngoan, hôm nay con muốn đi đâu?
- Xe lửa. Xe lửa...chạy...xình xịch...
- Con nói gì thế?
- Xình xịch...
Thư mới nhớ ra đó là món đồ chơi cậu bé thích nhất, Kỳ Tuấn đã đặt mua từ nước ngoài một bộ mô hình xe lửa khi tình cờ trông thấy con trai mê tít loại phương tiện ấy trên TV. Đúng là, chiều con thì Kỳ Tuấn là số 1.
- Thằng bé nói gì vậy Thư?
Bố dượng của Thư nói vọng từ bên ngoài, ông đang thưởng thức chén chè ấm áp trước khi bắt đầu một ngày mới. Ông trông rất vui khi thấy cậu bé đi ra từ cửa phòng:
- Lại đây ông hôn cháu nhé!
Thư nhìn cách ông bố dượng ôm ấp con trai cô, lòng Thư lại cảm thấy có một cảm giác lâng lâng khó tả. Bất chợt cô nói:
- Quang Hy, chào ông ngoại đi con!
- Ông ngoại.
Ông nhìn Minh Thư, đôi mắt rưng rưng như muốn vỡ òa...
- Con cho thằng bé gọi dượng là ông ngoại sao?
Thư cũng nhìn ông một cách lạ lẫm, rồi cô khẽ gật đầu. Quang Hy chạy lại rồi Minh Thư bồng con trai lên. Cô nói:
- Con đi ra ngoài !
- Dượng có thể trông thằng bé cho con.
- Dạ thôi khỏi, con muốn Quang Hy quen với nơi này.
Mỗi sáng Thư thường dắt con trai đi dạo quanh làng, cậu bé đã dần quen thuộc và thường xuyên chạy trước. Cô ghé lại những chốn quen thuộc trước đây hoặc đi thăm những người hàng xóm cũ. Những người bạn thuở ấu thơ. Nhưng giờ đây Thư khác xa họ, cô mang một cơn gió hiện đại thoảng qua ngôi làng vẫn còn khá cổ kính và hoang sơ này. Từ dáng người đến cử chỉ. Và, ở