Hôm nay là kỷ niệm 20 năm thành lập tờ tạp chí “người thời thượng” rất đông quan khách được mời đến dự. Đây cũng là cơ hội để những cô nàng nhân viên của tòa soạn xúng xính quần áo đẹp buổi tiệc sang trọng này. Ông Minh tự hào bước xuống chiếc limouse sang trọng cùng cô vợ Thanh Nhi. Dù cả hai khá chênh lệch tuổi tác nhưng vẫn là một cặp đẹp đôi tình tứ bên nhau. Vương Khang và Nhã Trúc đi cùng xe với ông Minh, cả hai cưới nhau đã lâu mà vẫn trẻ con và tươi tắn như lúc mới cưới. Vương Khang ngày càng trưởng thành và kinh nghiệm hơn trong các bài báo, anh đang là một cây bút đáng tin cậy và đang được chờ đợi sẽ tỏa sáng. Buổi tiệc được bày trí rất sang trọng theo phong cách rất Tây. Đàm Phúc và Ánh Tuyết cũng được mời tới dự, lâu nay cả hai vẫn là một cặp sánh bước bên nhau trong các cuộc vui nhưng hôm nay cả hai không đi cùng nhau. Nhã Trúc hỏi:
- Bạn trai luật sư của chị đâu rồi?
- Hôm qua cãi nhau.
- Chị thấy thế nào? Là em thiết kế đó.
- Đẹp như cổ tích vậy. Ước gì chị cũng có thể là nhân vật chính trong những không gian tuyệt vời thế này.
Rồi Ánh Tuyết quay lại, ai trông giống như Nguyễn Phong đang tiến lại. Ánh Tuyết có ý định né tránh nhưng Nhã Trúc kéo lại:
- Việc gì phải như thế. Cứ đứng lại xem gã giỡn trò mèo gì với chị.
- Chào em!
- Chào.
Ánh Tuyết ấp úng nhìn Nguyễn Phong và đáp lại lời chào. Nguyễn Phong nói:
- Em dạo này thế nào? Công việc ra sao rồi?
- Bình thường. Còn anh?
- Bắt đầu cảm thấy nhớ mùi hương trên tóc em rồi đấy. Gã luật sư đáng ghét kia còn bám theo làm phiền em hay không?
- Làm phiền nhau thì có hơi nhiều.
Ánh Tuyết quay lại nhìn, Đàm Phúc bước lại gần và nắm lấy tay cô kéo sát vào người anh và nói:
- Bọn này sắp cưới, dĩ nhiên phải làm phiền nhau nhiều rồi.
- Hả? Cưới hả?
Nhã Trúc và Ánh Tuyết trố mắt ngạc nhiên. Nguyễn Phong cười khach khách:
- Ngon dữ ha... Thôi mà, tôi rất hiểu cô ấy. Đừng giúp cô ấy chữa cháy nữa.
- Chữa cháy là gì? Em yêu, làm thế nào để gã này biết chúng ta là một cặp đôi sắp cưới đây?
Rồi Đàm Phúc nháy mắt nhìn Ánh Tuyết, cả hai trao nhau nụ hôn trước mặt Nguyễn Phong. Anh chàng ê mặt và tìm cách chuồn đi. Xong rồi Ánh Tuyết xô Đàm Phúc ra và bỏ đi chỗ khác. Anh kéo cô lại:
- Đừng giận anh nữa mà.
- Ai thèm?
- Anh đã đến đón em đấy. Nhưng em đã đi trước... thế nên...
- Thế nên sao?
- Lúc nãy khi vừa bước tới, anh có nghe em nói, em thích là nhân vật chính trong những không gian rực rỡ ánh đèn thế này à?
- Thì đã sao?
- Em dám đồng ý thì anh cũng dám tổ chức một lễ cưới sang trọng và lung linh thế này ngay khi nào em muốn.
Ánh Tuyết nhìn Đàm Phúc một hồi, rồi cô lại bật cười với cái vẻ hài hước nhưng rất chân thành của anh. Vương Khang cũng đi lại chỗ ba người đang đứng:
- Sao vẫn chưa thấy nhân vật chính đến nhỉ?
- Minh Thư hả?
- Cả tòa soạn đang cá cược nhau xem hôm nay chị Thư sẽ khoác tay ai?
- Thế anh có cược không?
- Có chứ. Anh cược anh trai của em. Ứng viên số 1 đấy.
- Thế thì anh thua trước khi biết kết quả rồi.
- Tại sao?
- Anh Can đi trước chúng ta mà, đến đây từ sáng rồi.
- Sao em không nói với anh?
- Anh cá cược mà có rủ em đâu.
- Vậy em biết ai là người đi cùng chị Thư hả?
Nhã Trúc tức đến không muốn nói, Ánh Tuyết bật cười:
- Dĩ nhiên là “hoàng tử bé” Quang Hy rồi.
- Nhưng kể ra cậu cũng có vé an ủi mà. Xem anh vợ của cậu nãy giờ cứ đứng nhìn đồng hồ rồi lại đi ra ngoài như chờ đón ai kia kìa.
Quả không sai, mọi người ồ lên một cách tiếc nuối khi cậu nhóc Quang Hy nhảy phịch xuống và còn nắm tay mẹ dắt đi. Cậu bé khá mủm mỉm, chải tóc dựng đứng và dáng đi cực giống Kỳ Tuấn. Trông cứ như bản sao thu nhỏ của anh vậy. Minh Thư cúi xuống sửa lại cái nơ bị lệch trên cổ áo của con và nói:
- Hôm nay không được quậy, phải luôn ở cạnh mẹ con nhé.
- Vâng.
Trình Can ra đón Minh Thư và tỏ ra khá bất ngờ với sự xuất hiện của Quang Hy. Anh nói:
- Hôm nay em dắt theo chú nhóc này nữa à?
- Chú không muốn con tới đây hả?
- Dĩ nhiên là không phải vậy. Chú chỉ bất ngờ thôi.
- Tiệc bắt đầu chưa vậy anh?
- Cũng sắp rồi. Chờ bài phát biểu của em đấy.
- Vậy mình vào thôi.
- Ừ !
Trình Can định khoác tay Minh Thư nhưng cậu nhóc Quang Hy không có vẻ gì là muốn rời tay mẹ. Cả hai nhìn nhau, Quang Hy lém lỉnh đưa lấy bàn tay nhỏ xíu của mình:
- Con nắm lấy tay mẹ, còn chú thì nắm tay con. Con sẽ đi ở giữa.
- Ơ... cái thằng nhóc này...
- Kệ nó đi anh, trẻ con mà.
- Y chang thằng cha của nó, lúc nào cũng bám ríu lấy em không cho ai đụng vào.
Minh Thư bật cười với câu nói cáu kỉnh của Trình Can. Cả ba bước vào, Minh Thư bắt tay ông Minh và mời ông một ly champaige:
- Ông vẫn là một chủ tịch phong độ.
- Hôm nay trông cô rất đẹp.
- Cảm ơn. Quang Hy, chào ông đi con.
- Thưa ông.
- Tiểu Kỳ Tuấn đây à? Xinh trai giống mẹ này.
Ông Minh bế Quang Hy lên và hôn cậu bé, Trình Can nói:
- Lát nữa anh mời em một bản nhạc nhé.
- Cũng được.
Minh Thư dắt Quang Hy lại ngồi cạnh Đàm Phúc và Ánh Tuyết, cô nói:
- Con ngồi đây với ba mẹ nuôi, lát nữa mẹ phải lên trên đó phát biểu.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, Vương Khang liền hỏi:
- Này Kimi, tại sao hôm nay mẹ dắt con theo? Con đòi theo phải không?
- Mẹ chuẩn bị quần áo đẹp và nói Kimi hôm nay phải theo sát mẹ, đúng giờ phải nằng nặc đòi về.
- Hả? Có chuyện này nữa hả?
Cả bốn người ngạc nhiên nhìn nhau, Đàm Phúc lắc đầu nhìn Minh Thư một cách thán phục:
- Dùng cả trẻ con làm quân cờ chuồn, đúng là cô nàng lắm chiêu.
- Anh phải thông cảm chứ. Thư không muốn bắt đầu mối quan hệ mới mà.
- Nhưng em không cho rằng chờ đợi anh Tuấn là một ý kiến hay, đã 5 năm trôi qua rồi, tuổi xuân của chị ấy thì cứ trôi đi mãi, nếu cứ ôm con chờ anh ấy thì... Suy cho cùng, trước khi tai nạn xảy ra, họ cũng chỉ còn vài trăm mét nữa đến tòa án còn gì?
- Em nói như vậy có nghĩa là khi anh rời xa em bẵn một thời gian thì em sẽ bắt đầu mối quan hệ mới à?
Vương Khang bĩu môi, Nhã Trúc véo mũi anh và mắng yêu:
- Sao nói gỡ thế? Mà nếu có thật vậy thì anh phải biết thương yêu, chiều chuộng em nhiều, nhiều hơn nữa.
- Anh đã làm như thế từ khi ta cưới nhau mà.
- Vì thế nên em vẫn bên cạnh anh và yêu anh đó thôi.
- Bớt mùi mẫn dùm đi các bạn, có trẻ con ở đây mà.
Đàm Phúc nhắc khéo, Ánh Tuyết chỉ Quang Hy:
- Kìa, mẹ con lên bục rồi kìa, vẫy tay chào mẹ đi.
Ánh đèn chiếu về phía cô, Minh Thư trông như một minh tinh rực rỡ dưới ánh sáng, đã bước sang tuổi 30 nhưng trông cô có vẻ không hề nhạt phai nhan sắc. Thư vẫn có nụ cười làm tê mình bất cứ ai và là niềm mơ ước của bất kỳ chàng trai độc thân nào. Tuy nhiên, chỉ một người đã từng thắng cuộc và đến bây giờ vẫn chưa ai thay thế được anh. Thư dõng dạc:
- Hôm nay là kỷ niệm 20 thành lập tờ tạp chí “người thời thượng” - ý tưởng được hình thành từ chủ tịch Âu Văn Minh, lấy cảm hứng từ cuộc sống, phong thái và suy nghĩ của lớp trẻ thế kỷ 21. Thời gian đầu là một bước ngoặt đầy khó khăn với ý tưởng mới nhưng chưa được số đông ủng hộ. Tuy nhiên, dưới sự lèo lái của ông Minh, tờ tạp chí vẫn êm đềm tồn tại. Bản thân tôi cũng đã và đang nắm giữ vị trí cao nhất điều hành tòa soạn này, tôi hiểu và đã được cảm nhận những khó khăn, thành quả đắng cay ngọt bùi cùng toàn thể các nhân viên lớn nhỏ của tòa soạn. Thay mặt người thành lập, tôi xin cảm ơn các bạn, chúng ta đã và hãy vì một “người thời thượng” luôn có mặt ở mọi lúc mọi nơi vào mỗi sáng chủ nhật thứ 2 và thứ 4 của tháng. Xin cảm ơn!
Ông Minh cũng cầm lấy micro và nói:
- Tôi đã làm việc từ lúc còn trẻ cho đến lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi nhận ra tôi đã già, nhưng người thay thế tôi ở cái nơi mà tâm huyết cả đời tôi đổ dồn vào đây thì không dễ mà lựa chọn. Minh Thư, sau bao nhiêu năm, tôi vẫn cảm thấy lựa chọn cô là một quyết định mạo hiểm nhưng lại là sự thành công lớn của tôi. Tôi đã có quyết định đúng đắn, tin vào nhiệt huyết tuổi trẻ đôi khi có một chút co thắt tim và tính may rủi cao nhưng thành quả mang lại thì có lẽ đối với tôi nó quá tuyệt vời. Cảm ơn cô. Chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác tốt. Tôi rất hài lòng sự lãnh đạo của cô!. Cảm ơn cô!
Tiếng vỗ tay rền vang, sau đó là băng rôn kỷ niệm thành lập được trải xuống từ trên cao. Hoa giấy được rãi từ trên xuống trông rất đẹp. Minh Thư hào hứng cùng ông Minh khui champainge và nói:
- Tôi xin tuyên bố, buổi tiệc khiêu vũ được bắt đầu.
Như lời hứa, Minh Thư vừa bước xuống và Trình Can đón lấy cô. Cả hai đang chuẩn bị nắm tay nhau và nền nhạc bài Carless Whisper bắt đầu lướt qua không gian ấy. Nhưng khi âm nhạc vừa bắt đầu, Trình Can và Minh Thư đứng đối mặt nhau, điện thoại của Trình Can lại reo, anh mỉm cười:
- Xin lỗi, anh có tin nhắn.
- Không sao.
Trình Can đọc tin nhắn, sắc mặt anh biến đổi tức thì. Minh Thư ngạc nhiên:
- Em sao vậy?
- Là Phương Dung nhắn cho anh, không được rồi, anh phải đi, cô ấy muốn bỏ đi. Với lại, Phương Dung còn chúc anh và em hạnh phúc.
- Để em đi với anh, biết đâu em có thể giải thích.
Trình Can và Minh Thư rời khỏi buổi tiệc trong