Liêu Nguyên thề, từ lúc anh sinh ra cho tới bây giờ thì đây là lần anh phải vận dụng hết các kỹ năng của mình để...thoát chết.
Lê Thanh Biệt ngây ra, không ngờ người bị anh đánh là Liêu Nguyên.
Liêu Nguyên nhìn anh hết sức tức giận:
- Anh làm gì vậy hả?
Cao Anh Kỳ chạy lên đỡ Liêu Nguyên đứng dậy.
Cô cũng vô cùng bất ngờ, thế nào mà chạy một hồi thì gặp được đồng bọn.
Lê Thanh Biệt hoàn hồn.
Vội đến gần giúp Liêu Nguyên phủi phủi bụi trên áo.
- Tôi xin lỗi, không biết là cậu.
Phí Chung Hằng mừng rỡ:
- Thật may.
Bác sĩ đến rồi.
Thật đúng lúc.
Chúng tôi đang rất cần anh.
Cao Anh Kỳ buông Liêu Nguyên ra chạy đến Phí Chung Hằng:
- Anh Hằng, anh sao rồi?
- Anh không sao.
Chỉ bị trúng đạn ở chân thôi.
Cao Anh Kỳ quay sang Liêu Nguyên vẫy vẫy:
- Anh...mau đến đây xem cho anh ấy đi.
Liêu Nguyên thấy An Linh cũng ở đó thì vui vẻ bước đến.
- Bạch Mộng Linh.
An Linh nhìn anh gật đầu cười.
Phí Chung Hằng lén lút liếc cô.
Lê Thanh Biệt đi sau nhìn những người kia giới thiệu:
- Đây là bác sĩ Liêu Nguyên rất tài năng.
Em rể của tôi đó.
Rồi lại nhìn Lê Kim:
- Kim, còn nhớ người mà hôm trước xem mắt với em chứ? Cả nhà đều đồng ý anh ta.
Liêu Nguyên đang xem vết thương cho Phí Chung Hằng không phản bác lời anh nói.
Thế nhưng vẻ mặt của Hoàng Đỉnh lại có chút không vui.
Anh nhìn Lê Kim đang đỏ mặt hỏi:
- Hai người là đối tượng của nhau sao?
- Tôi...
Hoàng Đỉnh nghẹn lại liền chỉ vào chỗ trống bên kia:
- Cô...tránh xa tôi một chút.
Bầu không khí liền thoáng u ám.
Lê Kim uất ức đứng lên.
Cao Anh Kỳ muốn nói gì đó thì lúc này đám người của Nguyễn Đăng Hoàng trở lại.
Ai cũng dùng áo đựng gì đó một bụm to tướng.
- Mọi người...
Nguyễn Đăng Hoàng ngồi xuống, lấy trong áo ra mấy trái cây vàng vàng đẹp mắt đưa cho mọi người:
- Ăn đi, ngọt lắm.
An Linh ngớ ra:
- Bình bát? Ở đây mà cũng có sao?
Rồi cô nhìn bốn người kia lần lượt lấy ra, nào là đu đủ, bưởi còn có cả...dưa hấu.
Có người còn thẩy ra một mớ con rắn mối và hai con rắn nữa.
- Ở đâu ra vậy?
Nguyễn Đăng Hoàng nhìn An Linh, mặt hớn hở chỉ về phía sau lưng:
- Đằng kia, tụi em đi tìm không ngờ thấy đó.
Có lẽ ai đó đã thẩy vỏ trái cây hoặc do chim ăn nên bây giờ mình mới thu hoạch được.
- Có biết chúng ta bây giờ đang trong hoàn cảnh nào không mà vui vẻ như vậy hả??
Nguyễn Đăng Hoàng gãy đầu nhìn Lê Thanh Biệt cười cười:
- Em quên.
- Hừ.
An Linh và Liêu Nguyên, Cao Anh Kỳ đỡ Phí Chung Hằng lại một góc khác yên tĩnh.
Ở đây Liêu Nguyên sẽ xử lý vết thương do đạn bắn cho Phí Chung Hằng.
Đằng kia, đám người Nguyễn Đăng Hoàng đang xử lý những con rắn mối và hai con rắn nước.
Trái cây để ra thì ba anh em nhà họ Lê phân phát chia đều.
Lê Kim đưa cho Hoàng Đỉnh một miếng đu đủ chín, anh nhìn cô hâm hực quay đầu chỗ khác.
Tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô.Lê Kim đành phải bỏ ra chỗ khác.
Lê Hoa Hoa cũng đưa cho Trần Thừa một miếng dưa hấu:
- Cũng không đỏ lắm nhưng mà anh ăn đi.
Trần Thừa cầm lấy đưa lên miệng.
Lê Hoa Hoa vui vẻ ăn cùng anh.
Chỉ có Lê Thanh Biệt là không ai ngó ngàng tới nên cảm thấy không vui.
Lại nhìn Hoàng Đỉnh và Lê Kim sắc mặt tệ liền có ý trêu chọc.
Anh đưa cho Lê Kim một trái bình bát chín vàng, chỉ về phía Liêu Nguyên:
- Kim, bạn trai em sao lại không chăm sóc, mau đưa cái này cho Liêu Nguyên đi.
Lời vừa nói ra, bốn ánh mắt lộ rõ vẻ bực dọc từ ba phía đang nhìn chằm chằm vào anh.
An Linh thấy bầu không khí không được thoải mái liền ghé sát tai Phí Chung Hằng nói nhỏ:
- Anh nhìn Lê Thanh Biệt kìa, sao anh ta thèm đòn như vậy?
Phí Chung Hằng chịu đau lắc đầu:
- Cứ để anh ta bị đánh một trận cho vừa.
An Linh buồn cười không nói nữa.
Liêu Nguyên đẩy Cao Anh Kỳ đang ngồi kế bên:
- Cô lấy dùm tôi cây dao nhỏ ở trong hộp với.
- Tự anh đi lấy đi.
Nói xong liền đùng đùng bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của ba người.
An Linh nhìn anh vẻ thắc mắc, Liêu Nguyên vội vàng xua tay:
- Tôi không có làm gì cô ấy cả.
....
Trời trở tối, Liêu Nguyên ngồi bệt xuống thở.
Dưới chân anh đồ vật y tế nằm rải rác khắp chỗ nhưng anh không hề để ý.
Cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ các vết thương của mọi người.
Giờ họ chỉ cần chờ bình phục lại thôi.
Nguyễn Đăng Hoàng chia cho mỗi người một con rắn mối nướng nóng hổi rồi nói:
- Mấy anh nghĩ sao rồi, bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo? Không thể ở mãi trong rừng này được đâu.
Hoàng Đỉnh cắn một miếng thịt lén lút nhìn Lê Kim bên kia đang sợ hãi thức ăn.
Anh cười hỏi:
- Không thấy chúng theo ta nhỉ?
Nguyễn Đăng Hoàng lén lút nhìn Trần Thừa nói nhỏ:
- Lúc nãy nhóm em có người trở lại con đường kia thì thấy chúng tập trung ở mõm đá gần đó.
Rồi thấy một ụ đất mới đắp lên, có lẽ là chúng bận chôn Lưu Hổ ở đó rồi.
Trần Thừa hai mắt đỏ lên.
Hai tay nắm lại thành đấm run rẩy:
- Cũng tại tôi bị thương không có sức, nếu không tôi đã giành lại được cậu ấy rồi.
Lê Thanh Biệt vỗ vai anh.
Ai nấy cũng không lên tiếng.
Phí Chung Hằng qua một lúc mới nói:
- Có biết vì sao nơi này gọi là rừng cấm không?
Cả bọn tập trung nghe, chờ anh nói tiếp.
- Ở khu vực này trước kia là nơi đặt phòng thí nghiệm trong chiến tranh vì ở đây có sương mù dày, họ muốn lấy nó che mắt quân địch.
Khi giải phóng rồi liền bị phá bỏ.
Nhưng sương mù này vì ảnh hưởng hóa chất nên rất độc hại.
Nếu hít phải sẽ gây ra nhiều tình trạng khác nhau.Vì thế mới bị chính quyền rào chắn và cấm vận.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
An Linh lo lắng hỏi.
Nói như thế không phải bọn họ sẽ phải gặp loại sương mù đó hay sao?
Phí Chung Hằng cười xoa đầu cô:
- Có anh ở đây mà sợ cái gì?
Lê Thanh Biệt:
- Chú ý xung quanh tí đi.
Nguyễn Đăng Hoàng:
- Tiếp, nói tiếp đi.
Phí Chung Hằng cầm một nhánh cây vẽ một sơ đồ dưới đất, phân công:
- Tôi sẽ vạch ra một chiến lược, mọi người hãy làm theo.
Từ lúc này chúng