An Linh đứng dậy buông thỏng hai tay ra, hai cổ tay của cô in rõ đậm vết hằn.
Trần Thừa thúc giục:
- Mau gọi Phí Chung Hằng cho tôi.
An Linh hơi bất ngờ:
- Phí Chung Hằng? Hóa ra anh bắt cóc tôi là vì anh ta hả?
- Đừng nói nhiều, nếu không phải vì tên đó, tôi mà thèm bắt cô làm gì?
Lúc này, An Linh cảm thấy đầu bốc hỏa.
Khi không tự dưng lại bị dính vào.
Cô nhìn Trần Thừa.
càng thêm chướng mắt:
- Anh làm nghề này bao lâu rồi? Bắt tôi đến đây vì tiền hay vì thù oán?
Trần Thừa thấy cô gái trước mắt vẫn còn trẻ lắm thế nhưng khi biết mình bị người ta bắt cóc lại không sợ hãi mà còn hung hăng đến vậy.
Trong lòng cảm thấy hứng thú.
- Tất nhiên là vì tiền rồi.
Chứ tôi là người sống tình cảm, làm gì mà gây thù chuốc oán với ai.
An Linh nghe anh ta nói vậy thì thở phào.
Nếu là vì tiền thì dùng tiền mà giải quyết.
Trên đời này cái cô sở hữu nhiều nhất bây giờ chính là tiền.
- Thế người ta thuê anh bao nhiêu, tôi có thể trả gấp đôi.
Hai mắt của Trần Thừa sáng rỡ, thế nhưng vẫn giả vờ:
- Gấp đôi? Cô phải biết tôi là người làm ăn, mà đã làm ăn thì phải giữ chữ tín chứ.
Nếu dễ dàng thỏa hiệp vậy thì ai còn dám thuê nữa?
An Linh ngồi xuống ghế, hai tay khoanh lại nhìn anh ta:
- Uy tín sao? Thôi đi,chỉ sợ anh dù đã nhận được tiền nhưng lại không thể tiêu được tiền ấy chứ.
Tôi chưa thấy ai làm việc cẩu thả hơn anh.
- Cái gì mà cẩu thả chứ? Cô nói vậy là sao?
- Nếu không thì sao anh lại bắt tôi? Cả dòng họ anh ta anh tìm ai không tìm lại tìm tôi, muốn ép người khác thì phải tìm trúng điểm yếu của nó chớ? Trong khi ai đối với anh ta quan trọng anh lại không biết à?
Thấy Trần Thừa vẫn còn ngơ ngác,An Linh càng bồi thêm:
- Nếu anh nghĩ có thể dùng tôi để lấy cái gì đó từ anh ta thì bỏ đi, bởi vì tôi với Phí Chung Hằng chỉ là trên danh nghĩa, để cho tôi bị bắt đến tận bây giờ cho thấy sống chết của tôi anh ta chẳng thèm đếm xỉa đến rồi.
Trần Thừa nhìn cô một lát rồi lẩm bẩm:
- Rõ ràng là tôi được người ta chỉ đích danh cô.
Còn gửi cả ảnh đến.
- Đích danh tôi? Còn gửi cả ảnh à?
- Đây, cô xem đi.
An Linh cầm lấy điện thoại xem.
trong ảnh đúng là cô rồi.
An Linh chợt có linh cảm xấu, cô hoang mang:
- Vậy người thuê anh có biết chỗ này không?
Trần Thừa gật đầu.
An Linh vội vàng đứng dậy:
- Trời địu, nguy rồi.
Mau đi thôi.
Khi Trần Thừa còn không hiểu gì thì bên ngoài cửa đã nghe tiếng bước chân.
Đây là nhà kho bỏ hoang, xung quanh không gần nhà dân nào mà chỉ toàn cây cối rậm rạp.
An Linh nhìn anh ta,giục:
- Mau tắt đèn.
Lưu Hổ đứng đó hóng chuyện nãy giờ nghe thấy nhanh chân đạp bể cây đèn tích điện gần đó.
Cả nhà kho tối thui.
An Linh cùng hai người chia ra trốn.
Lúc này cánh cửa bị ai đó đạp ra.
Cô nghe thấy có người đi vào.
Cái nhà kho này không rộng lắm nhưng nó lại có nhiều đồ cũ.
Từng chồng rổ cũ đến những chồng pallet củ nằm lộn xộn.
Có người bật đèn pin.
An Linh cảm thấy không xong rồi, cô cố gắng nép mình dưới chồng rổ, mong không bị phát hiện.
Thế nhưng người xui xẻo lại là Lưu Hổ.
Anh ta bị lôi ra.
Tiếp sau đó là tiếng la oai oái.
- Đừng đánh, đừng đánh nữa, á áaaaa...
Tiếng bốp bốp liên hồi chẳng mấy chốc dừng lại.
Lúc này qua ánh sáng leo lắt, An Linh nhìn thấy Lưu Hổ nằm cuộn người dưới đất, giọng đã khàn khàn.
Lại có người hỏi:
- Đứa con gái đâu rồi?
Không nghe thấy tiếng trả lời, người đàn ông vừa mới hỏi liền ra lệnh:
- Đánh tiếp.Mạnh lên.
An Linh nhắm mắt lại rồi mà mũi cô cứ mãi bùng lên mùi máu tanh.
Mắt thấy Lưu Hổ không thể chịu được nữa, cô toan đứng dậy thì Trần Thừa đã nhanh hơn.
Anh ta từ chồng pallet nhảy ra, liền lao vào đánh bọn chúng.
- Thả nó ra, tao ở đây này...
Năm cây đèn pin lúc này đều soi sáng mặt Trần Thừa.
Vì bị chói ánh sáng, anh giơ tay lên che lại.
An Linh nghe thấy tiếng đánh nhau sát bên mình.
Một mìn h Trần Thừa không phải đối thủ của năm người kia lại còn trong bóng tối nên chỉ trong thời gian ngắn đã bị đánh đến thảm thương.
Tiếng cười ha hả của bọn kia truyền đến xen lẫn tiếng la của Trần Thừa.
- Tưởng mày ngon lắm, cũng chỉ được vậy thôi.Biết bọn tao là ai không mà mày dám đánh, anh đây chưa biết bị thua bao giờ đâu.
Thêm một tràng cười nữa, đúng là chướng lỗ tai người ta mà.
Hừ...
- Lợi hại như vậy sao? Tôi đây cũng muốn thử xem chút.
Tiếng nói phát ra làm cả đám giật mình.
An Linh từ bỏ chỗ núp, nương theo ánh sáng bước ra ngoài.
- Là con gái? Phải là con nhỏ trong hình không tụi bây?
Một người trong số đó lên tiếng.
Gương mặt của cô bây giờ bị đèn chiếu vào mà sáng bừng.
- Đúng là đỡ tốn công đi tìm, cô em tự dẫn xác lại bọn anh thương lắm đó.
Nhìn xem thái độ kìa, một lát nữa có khóc lóc xin tha thì bọn anh vẫn mặc kệ đó nha.
Giọng điệu đùa bỡn này làm cô tức giận.
An Linh nhìn bọn chúng chăm chăm:
- Ai khóc thì đứa đó là chó nhé.
Tôi hiện tại muốn nghe đàn chó con tru đây.
- Con nhãi, xông lên anh em.
Tao không tin nó giỏi đến vậy.
An Linh lúc nãy đã quan sát kỹ chỗ này rồi, bây giờ dù không có đèn đi chăng nữa cũng đừng hòng làm khó cô.
Kiếp trước An Linh từng học quyền thuật.
Lại còn là một học sinh khá trong nghề.
Nên trong khoản thời gian ngắn, năm đứa kia lần lượt nằm dưới chân cô.
An Linh biết rõ vị trí nguy hiểm trên cơ thể người.
Thêm nữa, cô cảm thấy hình như sức lực lại tăng thêm.
Những cây đèn được gom lại.
Ánh sáng trong phòng đã tốt hơn.
Lúc này, cô ngồi trên ghế nhìn xuống.
- Cho các anh năm phút, mau nói hết những gì các anh biết cho