Huỳnh Lỗi nhìn cô gái trước mặt mình, gương mặt đỏ lên.
Anh giục:
- Trả lời..
Bạch Mộng Lam lúc này tim đập chân run, vào lúc cô định nói thì người đối diện đã nhanh hơn, anh bất ngờ ôm cô vào lòng.
Khi cô còn chưa hết sửng sốt thì môi anh đã phủ xuống.
Môi anh âm ấm chạm vào môi mát lạnh của cô, thế nào lại bùng lên ngọn lửa.
Bạch Mộng Lam hai tay đã bị anh khống chế, cô chỉ có thể đứng yên để mặc cho anh hôn.
Với người không có kinh nghiệm hôn môi như cô, Huỳnh Lỗi phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể cạy được hàm răng cô ra mà đưa lưỡi vào.
Vừa vào, nó liền nổi loạn.
Lưỡi quấn lấy lưỡi.Môi ngậm lấy môi.
Nước bọt thi nhau tạo thành cơn sóng.
Không biết qua bao lâu, Huỳnh Lỗi mới buông cô ra.
Bạch Mộng Lam gần như bất động, nhưng đôi mắt đen trong trẻo kia vẫn dán chặt vào anh.
Nhốt chặt hình dáng anh và cả trái tim anh trong đó.
- Muốn tôi hôn em nữa sao?
Bạch Mộng Lam bừng tỉnh, cô quá hoảng loạn liền bỏ chạy.
Huỳnh Lỗi nhìn theo bóng lưng kia nói lớn:
- Tôi cho em hai ngày để suy nghĩ và quyết định làm bạn gái của tôi.
Bạch Mộng Lam chạy chối chết về nhà, vừa vào cửa nhìn thấy em gái mình đang ung dung xem phim liền trách:
- Bạch Mộng Linh, sao em nỡ bỏ chị lại hả?
An Linh nhìn chị mình, hai má đỏ ửng, môi đỏ sưng lên, quần áo nhăn nhún liền hiểu ra.
Cô cười:
- Chị hai, anh ta không tệ.
- Có, anh ta có tệ.
Thật sự tệ.
Bạch Mộng Lam như muốn gào lên.
An Linh ngỡ ngàng:
- Không phải chỉ cưỡng hôn một cái thôi sao? Anh ta còn làm gì nữa hả?
Bạch Mộng Lam á khẩu.
Thế nhưng em gái vẫn biết cô bị cưỡng hôn.
Thật xấu hổ.
Lúc này, điện thoại cứ đổ chuông.
An Linh thấy Bạch Mộng Lam bất động thì giục:
- Nghe máy đi chị.
Bạch Mộng Lam nào dám nghe.
Vì cuộc gọi này là của Huỳnh Lỗi.
Cô vội vàng tắt máy.
- Chị trốn tránh được mấy giờ? Ngày mai cũng phải gặp anh ta.
An Linh kéo cô đối diện mình:
- Chị hai, em thấy anh ta cũng tốt.
Nếu chị không ghét thì thử tìm hiểu xem.
Đời người có những lúc vì nghĩ không thông hoặc tự ái, xấu hổ mà sẽ vô tình bỏ qua người thật sự phù hợp với mình.
Huỳnh Lỗi không dễ tìm đâu, chị phải quyết định nhanh vào.
Bạch Mộng Lam lườm cô:
- Em là thuyết khách đấy à? Chị mới là chị ruột của em.
- Thì bởi vì chị là chị ruột của em em mới khuyên chị, em đã tìm hiểu về anh ta rồi.
Nếu như em không có Phí Chung Hằng thì em đã bám lấy anh ta rồi.
An Linh nói xong thì ngẩn ra.
Cô tại sao lại nhắc đến anh? Bạch Mộng Lam lúc này nhìn em gái cười tủm tỉm:
- Bạch Mộng Linh, hóa ra em thích Phí Chung Hằng.
- Không có, chị nghe nhầm rồi.
- Còn giả vờ sao?
Bạch Mộng Lam nhào tới cù léc cô, hai chị em bắt đầu rượt đuổi nhau đùa giỡn.
...
Sáng hôm sau.
Sau khi Bạch Mộng Lam đi làm, An Linh lén lút ở nhà gọi cho Phí Chung Hằng.
Nhưng anh không bắt máy.
An Linh lòng nặng trĩu.
Cô liền mở danh bạ ra tìm một số khác, gọi đi.
Cả buổi sáng, Bạch Mộng Lam không thấy Huỳnh Lỗi nên cô thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá nặng trong lòng như bị gỡ bỏ rồi.
Nhớ lại lúc tối, anh ta nhắn cho cô mấy tin, nói rằng ngày mai đi công việc đột xuất, không bao lâu sẽ về, còn bảo cô phải chờ anh về nếu dám lén lút bỏ đi thì sẽ nhận lấy hậu quả.
Đúng là đã đi thật.
May quá.
Buổi trưa, cả công ty của cô đều nhận được quà.
Đó là chè chuối.
Thư ký nói, đây là quà của anh dành tặng mọi người.
Ai cũng vui vẻ.
Lê Thái Vy ngồi bên kia khoe khoang:
- Anh Lỗi đúng là để ý đến tôi, bởi vì tôi thích ăn chè nên khi đi công tác vẫn không quên gọi đồ cho tôi nữa.
Tôi thật hạnh phúc.
Nào mọi người cùng ăn vui vẻ nhé.
Giọng điệu cứ như là bà chủ thật sự.
Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh Bạch Mộng Lam ghé sát tai cô nói nhỏ:
- Cô ta sao cứ làm ra dẻ quá à, chẳng phải mới quen Sếp thôi sao, tưởng mình đã là bà chủ rồi chắc.
Đáng ghét.
Bạch Mộng Lam sửng sốt:
- Mới quen?
- Hôm qua tôi thấy cô ta lên xe của Sếp về đó.
Bạch Mộng Lam cảm thấy đầu óc quay cuồng, tim lại nhói lên một cái.
Hóa ra anh ta chính là kẻ lừa đảo, đã quen Lê Thái Vy rồi còn tiếp cận dụ dỗ cô.
Tra nam...
Buổi chiều tan làm trở về, Bạch Mộng Lam lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô nói chuyện này với Bạch Mộng Linh.
An Linh thắc mắc:
- Hôm qua không phải anh ta đi với chị hay sao?
- Nhưng đồng nghiệp chị đã trông thấy cô ấy lên xe của anh ta về nhà, hơn nữa hồi sáng chính cô ấy cũng đã nói.
An Linh bực dọc.
Chẳng lẽ cô tính sai rồi sao, cái tên Huỳnh Lỗi chết tiệt này.
- Thôi chị đừng buồn, để em.
...
Cả buổi chiều cô thăm hỏi và điều tra, phát hiện được Huỳnh Lỗi đã đi thành phố Z.
Thật may là chuyến bay của anh ta là do thư ký đặt nên cô mới hỏi được.
- Việc gì mà đi gấp thế nhỉ, vừa tỏ tình là đi luôn là sao, nhất định là chuyện quan trọng lắm đây.
Cũng lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Là tin nhắn.
Người của cô đã làm xong việc được giao rồi.
Thế nhưng khi cầm lên xem tin nhắn thì lại vô cùng bất ngờ, thì ra Phí Chung Hằng đã đi thành phố Z.
Lại là thành phố Z, không phải trùng hợp vậy chứ? Không được, cô phải đến đó một chuyến.
An Linh dặn dò Bạch Mộng Lam vài việc rồi đi mua vé.
Đi máy bay một tiếng là tới rồi.
...
Thành phố Z.
Hoàng Đỉnh ngồi trong phòng karaoke vừa hút thuốc vừa phiêu theo tiếng nhạc xập xình.
Huỳnh Lỗi ngồi kế bên cũng hút thuốc.
- Mày kêu tao tới để ngồi đây nghe nhạc à?
- Vội cái gì, chuyện quan trọng là tối nay.
Bây giờ tao là đưa mày đi vui chơi và hưởng lạc.
Nói đi, muốn cô em thế nào chỗ tao đều có tất.
Mày tha hồ chọn.
Huỳnh Lỗi liếc anh ta:
- Biến.
Hoàng Đỉnh cười ha hả:
- Mày vẫn cứ thế hoài sao mà biết được thú vui của đời