"Sếp Trần."
Trần Qua hồi phục tinh thần, tiếp tục đề tài vừa rồi với đối phương.
Lát sau chủ tiệc dẫn theo mấy người tới giới thiệu với anh, chờ anh đối phó xong với đám người đó thì tiệc rượu đã gần đến hồi kết.
Anh tìm một vòng đại sảnh mà không thấy bóng dáng Diệp Tri Cẩn đâu, trợ lý đi tới nói cho anh biết bạn của anh Diệp đã mời anh ấy ra ban công ôn chuyện cũ.
Trần Qua nghe xong hơi nhíu mày.
Anh với Diệp Tri Cẩn đã mười năm không gặp nhau, hiểu biết về hắn có hạn, ngay cả tình trạng bạn bè của hắn anh cũng không biết gì cả chứ nói chi có thể biết hắn gặp bạn nào ở thành phố G.
Bạn? Bạn gì? Bạn gì mà phải ra ban công nói chuyện cũ?
Trong lòng Trần Qua không thoải mái lắm, anh bảo trợ lý đi rồi thẳng hướng bước tới ban công, vừa vòng qua cái cột La Mã bên hông đại sảnh liền thấy Diệp Tri Cẩn đang sóng vai tựa vào lan can với gã đàn ông trẻ tuổi vừa rồi.
Diệp Tri Cẩn đứng quay lưng nên không phát hiện anh tới, gã đàn ông kia phát hiện ra anh trước, mắt thoáng kinh ngạc rồi lại cau mày.
Lúc này Diệp Tri Cẩn mói đứng thẳng người quay đầu nhìn về phía bên này, hỏi anh: "Kết thúc rồi?"
Trần Qua đè cơn khó chịu trong lòng xuống, lững thững bước về phía bọn họ.
Anh đưa tay tùy ý khoác lên vai Diệp Tri Cẩn, cúi đầu trả lời câu hỏi của hắn: "Vẫn chưa, chúng ta về trước." Anh ngẩng đầu nhìn người thứ ba kia một cái rồi lại cúi xuống, "Không giới thiệu một chút à?"
Diệp Tri Cẩn gật đầu, đang định giới thiệu thì người nọ gảy tàn thuốc cười nói: "Không cần giới thiệu đâu, ngưỡng mộ danh tiếng anh Trần đã lâu."
Vừa hay Trần Qua cũng không có hứng thú biết tên gã, người giữa đường mới nhảy ra chắc chắn không phải nhân vật quan trọng gì rồi, anh bắt tay qua loa với gã rồi tuyên bố: "Chào cậu, tôi là chồng sắp cưới của Diệp Tri Cẩn."
Đối phương nghe thế cũng không kinh ngạc gì, chắc là Diệp Tri Cẩn đã lén lút giới thiệu anh với gã, ý nghĩ này làm cảm giác chua chua trong lòng Trần Qua với bớt đi.
Anh không định lãng phí một buổi tối tốt đẹp để tán gẫu với người không quan trọng nên ôm bả vai Diệp Tri Cẩn toan kéo hắn rời đi.
Trên mặt Diệp Tri Cẩn không nhìn ra cảm xúc gì, hắn thờ ơ gật đầu tạm biệt với gã đàn ông, không có lưu luyến, cũng không có vẻ trút bỏ được gánh nặng như Trần Qua mong đợi.
Gã đàn ông kia nhìn bọn họ xoay người, bỗng nhiên lên tiếng: "Chờ đã——" Gã gọi với theo phía sau, "Tôi còn có đôi lời muốn nói, có thể nói chuyện riêng với Tri Cẩn một lát không?"
Trần Qua dừng bước, tiếng gọi "Tri Cẩn" thân quen kia làm anh khá bực bội, kiên nhẫn sắp mất sạch, bàn tay ôm vai Diệp Tri Cẩn siết chặt, xoay người không vui nói: "Có lời gì thì nói ở đây luôn đi."
Lời vừa dứt, Diệp Tri Cẩn vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thấy được sự kinh ngạc trong đôi mắt vẫn luôn bình thản trước mọi việc của người bên cạnh, sau khi phản ứng kịp thì lòng anh cả kinh, vô thức buông tay đang ôm vai Diệp Tri Cẩn ra, giả vờ thoải mái nói với hắn: "Đùa chút thôi, anh chờ em bên ngoài nhé.".
ngôn tình hay
Dứt lời bèn đi thẳng ra ngoài.
Trước giờ anh luôn bao dung với người bên mình, hết sức tôn trọng riêng tư của đối phương, một là do anh không quan tâm, hai là chừa lại một con đường lui để có thể gặp nhau vui vẻ chia tay yên bình.
Nhưng anh không thể nào giải thích được cảm giác cáu kỉnh bực bội trong lòng này là gì, anh bước khỏi ban công như thể bước khỏi thế giới của Diệp Tri Cẩn, trở thành người không quan trọng của hắn.
Anh không chịu nổi loại cảm giác này, nóng lòng muốn bắt Diệp Tri Cẩn về bên cạnh mình, nóng lòng kiểm soát mọi nhất cử nhất động của hắn, tựa như chỉ có làm như vậy mới có thể giảm bớt một chút sự sốt ruột không rõ nguyên do này.
Anh nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, cảm thấy thời gian như bị kéo dài, kim giây quay hết hai vòng Diệp Tri Cẩn mới đi ra.
Gã đàn ông kia tựa sau cửa, hình như nói: "Khi nào có thời gian thì nói chuyện tiếp."
Trần Qua thả tay xuống rồi lại ôm vai Diệp Tri Cẩn lần nữa, kéo hắn đi về phía cửa phòng, hai người băng qua hành lang hoa lệ sáng sủa, bước vào thang máy.
Sườn mặt xinh đẹp bình tĩnh của Diệp Tri Cẩn phản chiếu trên vách thang máy, Trần Qua nhìn ảnh chiếu của hắn mà lòng như có con kiến gặm cắn, vừa đau vừa ngứa.
Nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Tri Cẩn lại không hề phát hiện, thản nhiên nghịch điện thoại.
Thang máy một đường đi xuống, cùng với tiếng "đinh" là cửa thang máy mở ra ở tầng một khách sạn.
Lúc này Diệp Tri Cẩn mới nghi ngờ hỏi: "Không về phòng à?"
"Bên kia đã sắp xếp xong hết rồi, tối nay qua đó luôn." Trần Qua nói ngắn gọn.
Đến tối nay mọi công việc của anh đã kết thúc, hai ngày tới là lịch trình riêng đã được sắp xếp từ trước.
Vốn định tối nay nghỉ ngơi ở khách sạn trong thành phố rồi sáng mai mới tới khách sạn suối nước nóng tư nhân ở ngoại ô, nhưng lúc chờ Diệp Tri Cẩn nói chuyện ở ban công Trần Qua đã thông báo trợ lý sửa lại lịch trình, yêu cầu chuyển đến trong đêm nay.
Diệp Tri Cẩn biết rồi thôi, giống như Trần Qua có đưa ra quyết định gì cũng không quan tâm.
Trước giờ Trần Qua cho rằng đây là điểm tốt, bớt được cho anh nhiều phiền phức, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy bất mãn.
Nếu Diệp Tri Cẩn hỏi anh nhiều thêm một câu thì ít nhất anh cũng có thể hỏi lại hắn một câu.
Nhưng Diệp Tri Cẩn lại không có hứng thú với chuyện của anh.
Cái cảm giác chua xót kia lại xuất hiện, nhất thời anh không kìm chế được nửa thật nửa đùa: "Sao nào? Có phải ảnh hưởng đến ước hẹn của em với người yêu cũ hay không?"
Diệp Tri Cẩn nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhàn nhạt nói: "Cậu ta từng hợp tác với công ty em, chỉ là gặp nhau vài lần thôi."
"Hợp tác vài lần?" Bọn họ cùng đi về phía chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, anh mở cửa xe cho Diệp Tri Cẩn, khoác vai ghé vào tai hắn nói: "Hợp tác vài lần mà gã lại thì thầm to nhỏ với em à?"
Diệp Tri Cẩn quay đầu hôn anh một cái, hỏi ngược lại: "Anh muốn hỏi gì?"
Lòng Trần Qua mờ mịt, anh muốn hỏi người nọ có quan hệ gì với Diệp Tri Cẩn, muốn hỏi bọn họ có từng lên giường với nhau chưa, muốn hỏi có chuyện gì mà hai người không thể nói trước mặt anh, nhưng lời đã đến bên khóe miệng rồi mà lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Hai người im lặng ngồi vào trong xe, mỗi người ngồi một bên ghế sau.
Xe vừa nổ máy Diệp Tri Cẩn liền sáp lại gần, khẽ hỏi anh: "Em nằm lên đùi anh được không?"
Trần Qua thấy đôi mắt hắn lấp lánh ánh nước trong đêm, có lẽ do mệt mỏi, lòng anh lại mềm nhũn.
Anh vỗ bắp đùi mình một cái, mái tóc mềm mượt cọ lên đùi, nom như quyến luyến không muốn rời khỏi anh.
Trần Qua vuốt tóc hắn, tưởng tượng Diệp Tri Cẩn có lẽ cũng từng mềm mại dịu dàng dựa vào ai đó như vậy, trái tim anh như bị bóp nghẹt, chua xót vô cùng.
Xe chạy một mạch ra khỏi thành phố trong đêm, lái đến một khách sạn suối nước nóng tư nhân ở khu thắng cảnh ngoại ô thành phố G.
Thành phố G có khí hậu cận nhiệt đới, nhiệt độ vào buổi tối đầu đông vẫn còn thấp, hai người họ từ bên ngoài bước vào căn phòng ấm áp cũng bất giác thấy buồn ngủ.
Ba ngày qua Trần Qua đều đi sớm về khuya, trải qua tối nay lại khiến thể xác và tinh thần càng thêm mỏi mệt, dù cho lòng có bốc lửa cũng không dày vò Diệp Tri Cẩn nổi, hai người yên ổn ngủ cùng nhau.
Sáng sớm hôm sau Diệp Tri Cẩn bị cảm giác ngứa ngày ở ngực đánh thức, hắn mơ màng hé mắt ra liền thấy Trần Qua đang nằm trên người mình hết hôn lại liếm.
Trước giờ hắn không có cáu ngủ nhưng khi bị đánh thức như vậy thì cũng không dễ chịu lắm, giãy giụa đưa tay đẩy cái đầu đang chôn trên ngực mình ra.
Hắn đẩy một cái như thế Trần Qua cũng biết hắn tỉnh rồi bèn sáp tới hôn môi, hôn hôn một hồi cuối cùng Diệp Tri Cẩn cũng tỉnh hẳn, vòng tay lên cổ rồi đưa đầu lưỡi mềm mại liếm môi anh.
"Tỉnh rồi?" Trần Qua biết mà còn hỏi.
Diệp Tri Cẩn đỏ mặt gật đầu, hai tay buông cổ mò xuống áo choàng tắm sờ nắn bộ phận đã cương cứng của anh, ngón tay hắn móc mép quần kéo ra một chút làm vật kia bật ra ngoài.
Hắn dùng tay cầm phần gốc, ngón cái nghiêng 60 độ, chồm người tới định liếm cho anh.
"Không cần," Trần Qua đè trán hắn lại, "Nằm xuống."
Diệp Tri Cẩn ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh, trong ấn tượng của hắn Trần Qua là người rất thích được blowjob nhưng dạo này lại từ chối hắn hai lần liền.
Hắn nghe lời nằm xuống, Trần Qua cởi áo choàng tắm dùng cậu nhỏ của mình cọ xát với khối thịt đang nửa cương giữa hai chân hắn, không lâu sau liền cọ chảy nước, đôi mắt hắn ngậm nước tủi thân nhìn anh.
Anh giúp hắn mở rộng, đưa đẩy trên người hắn một hồi bèn bế hắn lên.
Diệp Tri Cẩn vốn đang khép hờ mắt