Ba tiếng sau buổi lễ khai giảng, thời khóa biểu của tân sinh được thống nhất gửi đến quang não của từng học sinh.
Lục Diêu xem thời khóa biểu của mình, phát hiện lịch học khá dày đặc, nhưng đều là mấy môn cơ sở.
Tài liệu học các môn cũng được gửi đến cùng với thời khóa biểu.
Vì cấm tiệt hành vi ganh đua trong học viện, bình thường đi học đều phải mặc đồng phục hết, kỳ nghỉ thì sẽ không quản.
Buổi tối, Lục Diêu ngồi trong phòng khách ký túc xá nhàn nhã uống cà phê, thuận tiện lật xem tài liệu học trên quang não.
Tuy đống kiến thức này y đều biết cả rồi, nhưng tốt xấu phải xem thử tiết học ngày mai sẽ dạy cái gì chứ.
Ravey ngồi đối diện Lục Diêu, cũng cầm quang não chuẩn bị bài cho tiết học ngày mai.
Brian dùng ngón trỏ móc cổ áo đồng phục, vác áo khoác đồng phục trên vai, vừa đi lòng vòng trong phòng khách vừa nghĩ linh tinh, "Ngày mai là chính thức nhập học rồi, thật hưng phấn thật kích động."
Sau cùng, Ravey không thể nhẫn nhịn được nữa, nói: "Câm miệng! Có thể yên lặng chút được không?"
Brian ném áo khoác đồng phục lên sô pha, sau đó đi về phía Ravey, dùng cánh tay ngoắc lấy cổ Ravey, nói: "Ravey Ravey, em chỉ đang quá kích động thôi mà!" Nói xong, cậu ta nhìn về phía Lục Diêu ý đồ tìm kiếm sự tán đồng, "Đúng không, Lục Diêu."
Lục Diêu đặt ly cà phê xuống, ánh mắt vẫn ở nguyên trên quang não, "Tôi không biết điểm hưng phấn của cậu ở đâu nữa."
"Chẳng lẽ có thể vào được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang mà cậu không kích động à?" Brian trừng to mắt, "Ngày mai là chính thức đi học rồi, chúng ta sẽ chân chính trở thành học sinh của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, chẳng lẽ cậu không kích động chút nào?"
Lục Diêu khẽ gật đầu, "Không kích động."
"Cậu chắc chắn chỉ đang giả vờ bình tĩnh." Brian mới không tin có người không kích động chút nào.
"Tùy cậu nghĩ thế nào." Lục Diêu cười lắc đầu, tiếp tục xem quang não.
Tâm trạng y thật sự chưa từng có chút dao động nào.
Dù hồi đó y nhận được giấy báo trúng tuyển học viện quân sự St Airis Đế Quốc, tâm trạng y cũng không hề kích động, bởi vì y biết thực lực của mình ở trình độ nào.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá mở ra.
Lục Diêu và Ravey không hề nhúc nhích, vẫn xem quang não.
Brian nhìn về phía cửa, thấy người vào là Casey, cậu ta hếch cổ, hừ một tiếng rõ to.
Mấy ngày nay ở cùng với nhau, Casey miệt thị Lục Diêu, mà Lục Diêu thì trực tiếp không thèm đếm xỉa đến Casey.
Thái độ của Ravey giống với Lục Diêu, mà Brian thì gặp lần nào là lạnh lùng chế nhạo lần đó.
Brian có tính cách hướng ngoại, mới đến trường có mấy ngày đã làm quen hết người ở cả tòa ký túc xá này, cho nên mấy tin tức ngầm trong trường đều nhanh nhạy hơn Ravey và Lục Diêu nhiều.
Nghe nói cha Casey là một trung úy lệ thuộc hạm đội của Thượng tướng Torre Orens, cho nên Casey và Gurner Orens quen biết nhau, hơn nữa Casey vẫn luôn muốn tạo mối quan hệ tốt với Gurner Orens.
Đối với chuyện không đếm xỉa và lạnh lùng chế giễu của ba người bạn cùng ký túc xá, Casey tất nhiên sẽ không để trong lòng.
Tuy lúc mới đầu, gã còn muốn tạo mối quan hệ tốt với cặp anh em sinh đôi, vì dòng họ của cặp này là Cecil.
Nhưng nếu là người của gia tộc Cecil tinh vực Tây Châu thật, sao lại đi ở phòng bốn người chứ? Cho nên chắc chỉ là cùng họ mà thôi.
Vậy nên thái độ của Casey với ba người bạn cùng phòng cũng là không thèm đếm xỉa.
Bởi vì Casey ngoại trừ ban đêm trở về ký túc xá rất muộn để ngủ, những thời gian khác đều không ở ký túc xá.
Thời gian bốn người ở chung không nhiều lắm, cho nên không xảy ra xung đột quá lớn.
Casey không nói gì, nhưng ánh mắt gã nhìn về phía Lục Diêu không có ý tốt lại lộ ra vẻ đắc ý.
Thấy Lục Diêu không nhìn gã, Casey cũng không thất vọng, trên mặt để lộ nụ cười ác ý, đắc ý đi về phòng ngủ.
"Nhìn cái kiểu gì thế chứ!" Brian la lên.
Lục Diêu tuy không nhìn Casey, nhưng sự ác ý trong mắt Casey quả thực có thể trực tiếp hóa thành thực thể tập kích về phía y, thế nên tất nhiên y có thể cảm nhận được.
"Chắc là ngày mai sẽ có trò hay." Lục Diêu thản nhiên nói.
"Tớ biết rồi." Brian ngã người mạnh ngồi xuống sô pha, "Nhất định là bởi vì Gurner."
Sau đó cậu ta nhìn về phía Lục Diêu, nói: "Diêu Diêu à cậu yêu tâm! Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu."
Lục Diêu nhịn cười, nói với nói với Brian: "Vậy thì cảm ơn cậu nhé."
"Đừng khách sáo." Brian nói với vẻ nghiêm túc.
......!
Ngày hôm sau, tân sinh chính thức đi học.
Lục Diêu rửa mặt xong, đi ra phòng khách thì thấy chỉ còn một mình Brian, bèn thuận miệng hỏi: "Ravey đi trước rồi à?"
"Ừ, bởi vì phòng học của Ravey ngược đường với chúng ta, nên anh ấy đi trước rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi." Lục Diêu nói.
"Đi thôi."
Khu dạy học của Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang có diện tích rất lớn, hệ thiết kế cơ giáp nằm ở góc đông bắc khu dạy học, nằm kế bên hệ chế tạo cơ giáp.
Bởi vì hệ thiết kế cơ giáp chỉ thiên về mặt lý luận, cho nên cách khu huấn luyện thực chiến xa nhất.
Phi thuyền dừng ở tòa nhà chính của hệ thiết kế cơ giáp, Lục Diêu và Brian xuống phi thuyền.
"Woa lớn thật, tớ sắp ngất rồi." Brian mù đường sau khi đi vào tòa nhà thì bắt đầu ngu người, khoa trương tựa trên vai Lục Diêu.
Lục Diêu buồn cười đẩy đẩy Brian đang nằm sấp trên vai y.
Brian giả chết tiếp tục nằm bò trên vai y như keo 502, Lục Diêu thấy thế cũng không cưỡng ép kéo Brian ra nữa.
"Cậu còn tiếp tục nằm, hai chúng ta sẽ đến trễ buổi học đầu tiên đó.
Cậu không định để lại ấn tượng xấu cho giáo viên học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang đấy chứ." Lục Diêu nhấn mạnh Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang.
"Cũng đúng." Brian lúc này mới không cam tâm tình nguyện bò dậy khỏi bả vai Lục Diêu, "Cậu dẫn đường đi, tớ xem bản đồ 3D cũng muốn ngất."
Trong