Đó là Osiris...
Lục Diêu chưa từng nghĩ tới lần nữa y gặp lại Osiris là trong tình huống thế này.
Osiris vẫn là Osiris đó, mà y đã không còn là Thân vương Isis nữa, thân phận địa vị không còn ngang hàng.
Điều này khiến Lục Diêu không thích ứng cho lắm.
Lúc Lục Diêu vẫn còn đang xoắn xuýt, Angus bên cạnh đã reo lên, sau đó hóa thành một quả bom nhào thẳng lên người Osiris.
"Anh ba, em nhớ anh quá!" Angus vừa nhào vừa hét.
Chỉ là...
Thân thể Osiris hơi nhích, Angus vồ hụt.
Bởi vì quán tính nên Angus không dừng được chân, ngã cắm mặt xuống đất.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp ngã xuống đất thì Osiris đã vươn tay kéo lại.
Mà lúc Osiris muốn rút tay về, Angus lại dùng cả hai tay ôm lấy tay Osiris, sau đó mượn lực bổ nhào vào trong lòng Osiris, xong mới hài lòng cọ cọ.
||||| Truyện đề cử: Nhắm Mắt, Chạm Môi Anh |||||
Cậu ta vừa cọ còn vừa buồn bã nói: "Anh ba, anh không cho em ôm anh nữa, anh có còn là anh ba của em không? Hu hu hu..."
"Đi xuống." Osiris lãnh đạm nói.
"Không." Angus mặt dày mày dạn nói.
"Đi xuống." Osiris lặp lại lần nữa.
"Em không xuống, không xuống, không xuống!" Angus la lớn.
Osiris khẽ ừ một tiếng, Angus biết rõ tính tình hắn nên vội vàng bắn ngược ra khỏi lồng ngực Osiris.
"Anh ba, đã lâu không gặp, anh lại đối xử với em trai như vậy à? Tình anh em của anh đâu?" Angus lên án.
Osiris lại hoàn tòa không để ý đến Angus lải nhải, đi thẳng về phía trước.
Lúc hắn đi đến trước mặt Lục Diêu, nói với y: "Chào cậu."
Lục Diêu nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy quen thuộc lại xa lạ.
Nhưng sự ngập ngừng trong nháy mắt đã nhanh chóng được y giấu đi, không để lộ sơ hở.
Bên môi y nhếch lên một độ cong vừa đẹp, "Chào ngài, rất vinh hạnh được gặp ngài, Nguyên soái."
Còn chưa kịp đợi Osiris trả lời, đằng sau đã vang lên giọng nói Angus, "Diêu Diêu, đây chính là anh ba tớ! Có phải đẹp trai vô địch không, đẹp gấp một ngàn lần tên Elmo chết tiệt kia nhiều, có phải không, có phải không?"
Cái đầu của Angus lò ra từ bên phía vai phải của Osiris, dùng vẻ mặt cậu không tán thành thì tớ khóc cho cậu xem để uy hiếp y.
Khóe miệng Lục Diêu giật giật, lóng ngóng nói: "Ừ."
"Thi đấu rất đặc sắc, biểu hiện của cậu rất tốt." Osiris chợt mở miệng nói.
Lục Diêu có chút kinh ngạc, y không ngờ Osiris lại nói mấy lời này với y.
Điều này có nghĩa Osiris đã xem trận đấu đó, mà với sự hiểu biết của Lục Diêu về Osiris, hắn sẽ không tốn thời gian để xem mấy trận thi đấu nhàm chán này.
"Cảm ơn." Ngoại trừ cảm ơn, y thật sự không biết nên trả lời hắn cái gì nữa.
"Anh ba, em biết anh tốt nhất mà." Lúc nghe được lời của Osiris, Angus vui vẻ nói.
Hồi đó cậu quấn lấy đòi Osiris đi xem thi đấu của Lục Diêu, nhưng anh lại không hề xuất hiện.
Chuyện này khiến Angus có chút xíu không vui, bây giờ nghe được lời nói của anh ba, cậu biết anh ba đã xem thi đấu.
"Có phải anh thấy Lục Diêu giỏi lắm đúng không?" Angus lấy ngón tay chọc lên lưng Osiris, nói tiếp: "Diêu Diêu rất tốt, anh cân nhắc thử đi mà."
Osiris không để ý đến cậu, hắn gật đầu với Lục Diêu, sau đó đi về phía nhà chính.
"Anh ba! Sao anh lại lạnh lùng với em thế hả, anh đúng là vô tình lãnh khốc quá rồi đó!" Angus bất mãn nói.
Nhưng bóng dáng Osiris lại không ngừng lấy một giây.
"Anh ba tớ là người như vậy." Angus bĩu môi nói, "Tuy anh ấy rất đẹp trai, rất xuất sắc, nhưng con người luôn lạnh lùng.
Đáng đời anh ấy đến bây giờ vẫn không kiếm được vợ."
Lục Diêu nghe lời oán giận của Angus, thấy có chút buồn cười, "Không phải lúc trước cậu bảo anh ta là một tên vạn nhân mê à? Lần này lại bảo anh ta không kiếm được vợ."
"Aiz, đây là một câu chuyện buồn." Angus lắc lư đầu, "Anh ba tớ rất đẹp trai, năng lực mạnh, địa vị cao.
Trai gái yêu anh ấy có thể sếp vòng quanh Liên Bang luôn được ấy, nhưng người thích anh ấy thì anh ấy lại không thích.
Với cái tính cách lạnh lùng của ảnh, nếu là thích người nào đó, đoán chừng cũng khó mà làm người đó rung động được." Nói xong, cậu ta làm bộ lau nước mắt không hề tồn tại, "Anh ba tớ tầm mắt cao tính cách lại lạnh lùng, Diêu Diêu, nếu cậu không thu nhận anh ấy, tớ sợ anh ấy sẽ độc thân mất."
Lục Diêu cạn lời đỡ trán, "Sao cậu lại nhiệt tình ghép đôi tôi và anh ta với nhau vậy? Rõ ràng giữa tôi và anh ta không hề có bất cứ quan hệ gì?" Y vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Angus lại có suy nghĩ ghép đôi y với Osiris.
"Tớ đã sớm nói rồi mà, bởi vì cậu là bạn tốt của tớ, phù sa không chảy ruộng ngoài." Angus cười hí hửng xáp lại gần Lục Diêu, "Anh ba tớ ưu tú tuyệt đối luôn.
Lại nói, đóa bạch liên hoa lớn nọ không phải yêu thầm anh ba tớ sao? Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ghê tởm.
Cậu tán đổ anh ba tớ, chọc tức chết đóa bạch liên hoa nọ, vừa hay báo được thù luôn."
"Nếu anh ba cậu biết mấy ý nghĩ này của cậu, e là cậu sẽ bị anh ta sung quân ra ngoài vũ trụ luôn đấy." Lục Diêu lắc đầu không đồng ý.
"Xùy xùy xùy, tớ là em trai yêu quý nhất của anh ấy.
Lại nói, tớ cũng chỉ đang giúp anh ấy giải quyết vấn đề bạn đời, một công đôi việc." Angus vẫy vẫy tay, "Có chút tư tâm thì sao chứ, cái này gọi là cả nhà đều vui."
"Ngụy biện của cậu không ít đâu." Lục Diêu cười khẽ, "Nhưng tôi và Osiris không có khả năng đâu."
Angus mở to mắt, "Tại sao? Rõ ràng trước đây chúng ta đã bàn xong rồi mà? Chẳng lẽ không phải đã vui vẻ quyết định như vậy rồi sao?"
Sau đó cậu ta dồn hết tâm trí chào hàng: "Anh ba tớ thật sự rất được.
Ngoại trừ tính cách có hơi lạnh lùng tí xíu, những phương diện khác hầu như không có khuyết điểm gì.
Có tiền, đẹp trai, có địa vị, còn thông minh nữa."
"À! Đúng rồi!" Angus vỗ đầu, cho rằng đây chắc chắn là một mục được điểm cộng, bèn hưng phấn nói, "Thể năng của anh ba tớ là SSS đó, cho nên cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc, a ha ha ~!"
Nghe xong mặt Lục Diêu đầy đường kẻ đen.
"Diêu Diêu, cậu có đang nghe không đó."