"Đi thôi." Lục Diêu liếc nhìn thời gian, nói.
Thái độ bình tĩnh của Lục Diêu làm Holewin hơi kinh ngạc, hắn cho rằng Lục Diêu mà nghe tới hội học sinh thì sẽ từ chối không hề suy nghĩ luôn chứ.
Không ngờ Lục Diêu chẳng nói lời nào đã đồng ý luôn, khiến mấy lời hắn chuẩn bị trước đều không có chỗ dùng.
Holewin đứng thẳng người, nói: "Anh còn tưởng cậu không muốn gặp Elmo chứ."
"Đúng là không muốn gặp." Lục Diêu rất thẳng thắng thừa nhận.
"Sao anh lại không nhìn ra nhỉ?" Holewin trêu chọc.
"Tôi cho rằng chuyện chính quan trọng hơn." Lục Diêu bị Holewin trêu chọc cũng không thèm để ý chút nào.
"Một vài chuyện với tôi thì chẳng quan trọng cho lắm, nên không cần phải để trong lòng."
Holewin nghe xong lời của Lục Diêu thì khẽ nhướng mày, cười nói: "Nếu là Elmo nghe được lời này của cậu, đoán chừng sẽ hơi đau lòng đấy.
Thực ra..."
Holewin nói tiếp: "Anh cho rằng cậu có thể nói mấy lời này trước mặt Elmo, tránh cho cậu ta cứ luôn tự mình đa tình."
Sau đó hắn chớp mắt với Lục Diêu: "Anh rất chờ mong thấy vẻ mặt cậu ta sau khi nghe mấy lời này của cậu."
Lời Holewin khiến Lục Diêu rất kinh ngạc.
Tuy y không quá quan tâm tới mấy chuyện trong trường, nhưng y có nghe nói Elmo Locke và Holewin Kenneth là bạn thân.
Bởi vì hai người ở trường rất nổi tiếng, cùng cấp cùng lớp, đều xuất sắc như nhau, vẻ ngoài đều đẹp trai, hơn nữa một người là chủ tịch hội học sinh, một người là phó chủ tịch, hai người còn là bạn tốt.
"Không phải anh là bạn của gã à?" Lục Diêu hỏi, "Phá bạn như thế này, không tốt lắm đâu nhỉ."
Holewin cười nói: "Biết vì sao con người phải kết bạn không? Chỉ bởi vì quá cô đơn mà thôi."
"Tầm phào." Lục Diêu cho ra đánh giá rất đơn giản.
"Đây là lời thật lòng của anh đó đàn em à." Nghe được đánh giá của Lục Diêu, Holewin không hề tức giận chút nào.
"Đi thôi." Lục Diêu nói.
Holewin lười biếng nói: "Ừ, đi thôi."
Lục Diêu theo Holewin tới phòng hội học sinh.
Văn phòng rất lớn, trang trí đơn giản trang nhã.
Chính giữa đặt một chiếc bàn họp lớn.
Lúc này bên trong phòng chỉ có hai người, một là Elmo Locke.
Mà người còn lại, Lục Diêu chưa từng gặp, nhưng thân phận của gã rất dễ đoán...!Cozzy Rebecca.
So sánh với gương mặt tuấn mỹ của Elmo Locke, tướng mạo Cozzy Rebecca quá mức bình thường.
Nếu như ở trong đám đông, người bình thường sẽ không chú ý đến gã.
Nhưng khí chất của gã khá trầm ổn, khiến người cảm thấy đáng tin.
Lúc này Holewin đi vào, nhìn hai người trong văn phòng cười nói: "Xem ra người đều tới đông đủ rồi nhỉ."
Sau đó, hắn quay đầu nói với Lục Diêu: "Giới thiệu chút nhé." Hắn chỉ tay về phía Elmo, "Người này anh không cần giới thiệu, cậu biết rồi." Sau đó tay hắn lại chỉ về phía người còn lại, "Tên cậu ta là Cozzy Rebecca, hệ cơ giáp.
Trong hệ cơ giáp năm nào cũng đứng nhất.
Nhưng trong đồng cấp thì là vĩnh viễn thứ 3."
"Xin chào, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Lục Diêu nói với Cozzy Rebecca.
Lục Diêu chú ý, khi Holewin giới thiệu gã là kẻ vĩnh viễn đứng thứ 3, trên mặt Cozzy Rebecca không hề thay đổi chút nào, là một người rất biết giữ bình tĩnh.
Đó là bình luận Lục Diêu dành cho gã.
"Chào cậu." Nghe Lục Diêu chào hỏi, Cozzy Rebecca bày ra nụ cười ấm áp với y, "Tôi từng xem trận đấu lúc trước của đàn em, cậu rất lợi hại, rất vui vì có thể được hợp tác với cậu.
Hợp tác vui vẻ."
"Cảm ơn." Lục Diêu cũng mỉm cười đáp lời, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Elmo nhìn về phía Lục Diêu, nói với y: "Lục Diêu, rất mừng vì có thể hợp tác với em."
"Thực ra, nếu không phải là yêu cầu của viện trưởng Claude, tôi không hề muộn hợp tác với anh." Lục Diêu thản nhiên nói.
Trong giọng điệu y không hề có bất cứ tình cảm nào, chỉ bình tĩnh bày tỏ sự thật.
Elmo không ngờ rằng Lục Diêu sẽ nói thẳng ra ngay trước mặt người khác như vậy, khiến gã sửng sốt.
Nhưng gã nhanh chóng phản ứng lại, trên khuôn mặt tuấn tú bày ra nụ cười ấm áp kèm theo chút bất đắc dĩ: "Tuy rằng chuyện lúc trước không phải là ý muốn của tôi, nhưng thực tế nó đã tạo thành thương tổn cho em.
Tôi vẫn luôn rất áy náy.
Vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi em, nhưng vẫn không có cơ hội." Ý trong câu sau của Elmo, Lục Diêu vừa nghe xong đã hiểu.
Gã đây là đang biến tướng nói y luôn từ chối yêu cầu trò chuyện của gã.
"Anh nghĩ nhiều rồi." Đối mặt với lời xin lỗi thành tâm như bộc bạch của Elmo, Lục Diêu cho ra một câu trả lời rất ngắn gọn.
Holewin nghe xong mấy lời của Lục Diêu, nhịn không được bật cười.
Sau đó hắn đi tới trước người Elmo, vươn tay ôm lấy vai gã, "Đàn em của chúng ta không hề để ý đâu, cậu cũng không cần bởi vì chuyện lúc trước mà cảm thấy áy náy, rồi cứ mãi đặt nó trong lòng đâu."
"Vốn là do tôi không đúng." Elmo thản nhiên nói, "Mặc kệ Lục Diêu có để ý hay không, tôi đều phải xin lỗi." Sau đó, gã vươn tay, lấy móng vuốt của Holewin từ trên vai gã xuống.
"Được rồi, chúng ta thảo luận chuyện liên quan tới giải đấu Sain thôi." Holewin tiện tay kéo ra một cái ghế ngồi xuống, hất cằm về chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho Lục Diêu, "Đàn em Lục Diêu cũng ngồi đi."
Lục Diêu không hề mất tự nhiên ngồi xuống.
Bốn người đều ngồi cạnh bàn học.
Cozzy Rebecca nói với Lục Diêu: "Đàn em, quy tắc của giải đấu Sain, chắc hẳn cậu biết rõ rồi nhỉ.
Nếu không rõ, tôi nói lại một lần nữa cho cậu."
Lục Diêu khẽ lắc đầu, "Không cần, lúc tôi nhận được tin mình sẽ tham gia thi đấu thì tôi đã tự tra rồi."
Cozzy khẽ gật đầu.
Holewin lười biếng dựa vào lưng ghế, khoanh hai tay, bắt chéo hai chân, "Nếu đàn em đã biết quy tắc thi đấu, vậy biết thiết kế sư là người ra sân sớm nhất.
Nếu không có cơ giáp do thiết kế sư thiết kế và chế tạo ra, thì sau đó không cần thi đấu nữa rồi."
"Điều này tất nhiên tôi biết." Lục Diêu cũng dựa lên lưng ghế, thân thể thả lỏng, không hề có cảm giác căng thẳng với giải đấu sắp tới.
"Đàn em không căng thẳng à?" Thái độ của Lục Diêu khiến Holewin nảy sinh hứng thú.
Nếu bắt đầu tính từ hôm nay, thì chỉ