Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Lục Diêu ở Lục gia là tồn tại bị xem nhẹ.
Tất cả mọi người đều biết Lục Viễn thiếu gia sẽ tiến vào hệ cơ giáp của học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu.
Còn về Lục Diêu bị chiếm suất tiến cử thì lại bị mọi người nhất trí xem nhẹ.
Lục Viễn là người có tư chất cao nhất trong thế hệ con cháu đời này của Lục gia, bất kể tinh thần lực hay thể năng đều là cấp A, ở tại tinh vực Trung Châu này cũng được xem là tư chất xuất chúng.
Chỉ là Lục Viễn tuy có được tư chất xuất chúng, nhưng lại không chịu khó học tập, dù Lục An đã mời giáo viên nổi tiếng tinh vực Trung Châu dạy dỗ gã.
Với trình độ trước mắt của Lục Viễn, thi vào học viện quân sự thì khả năng rớt rất cao.
Mà bây giờ, suất tiến cử lấy từ phế vật Lục Diêu có thể cam đoan Lục Viễn nhất định có thể tiến vào học viện.
Ở trong lòng tất cả mọi người Lục gia, điều này cực kỳ đáng giá.
Ngày 20 tháng 8.
Đây là ngày học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu công khai tuyển sinh.
Là học viện quân sự ưu tú nhất tinh vực Trung Châu, tất nhiên hấp dẫn rất nhiều học sinh tới từ mọi miền.
Một chiếc phi thuyền bình thường dừng ở quảng trường học viện, so sánh với đống phi thuyền xa hoa đỗ đầy quảng trường, chiếc phi thuyền sắp bị đào thải này thật sự quá khó coi.
Một thiếu niên tướng mạo tinh xảo đẹp đẽ từ trên phi thuyền bước xuống.
Y ăn mặc bình thường, nhưng khí chất trên người vừa cao quý lại sang trọng.
Y vừa đi xuống phi thuyền đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
"Đó là ai vậy, tướng mạo đẹp thật đấy." Rất nhiều người nhỏ giọng nói chuyện.
Isis không thèm chú ý đến những tầm mắt nghiên cứu đó, y đi thẳng đến tòa nhà chính.
"Ớ, người đó nhìn quen mắt quá." Có tiếng nói loáng thoáng truyền vào trong tai Isis, "Người đó có phải là phế vật Lục Diêu của Lục gia không? Là cái tên mặt dày không chịu hủy hôn với Elmo Locke? Nhìn ngũ quan có chút giống."
"Không thể nào, người đó nhìn khí chất rất cao quý, giống như xuất thân từ gia tộc lớn vậy.
Nghe nói khí chất của Lục Diêu vừa hèn hạ vừa u ám."
"Cậu nhìn phi thuyền và quần áo mà người đó mặc, vừa nhìn đã biết không phải người có tiền rồi, còn xuất thân từ gia lộc lớn nữa chứ, mắt mũi để đâu vậy hả, xì~"
"Mình cũng thấy bộ dáng rất giống với tên phế vật đó.
Mình là fan trung thành của Iuga, đoạn video trong quán cà phê mình xem tận mấy lần, rất giống."
"Mình cho rằng đó chính là cậu ta!"
"Cậu ta? Nếu đúng là phế vật Lục Diêu, cậu ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tiến vào học viện? Với tư chất phế vật của cậu ta, một hạng cấp F một hạng cấp E, còn không bằng cả người bình thường.
Tới đây để tự rước lấy nhục à? Chờ chốc nữa đoán chừng sẽ xám xịt dọn đường hồi phủ thôi."
"Nghe nói cha của tên phế vật đó là thiếu tướng Lục Ninh, thiên tài có tinh thần lực cấp S, từng được nhận huân chương Thập Tự Liên Bang, có một suất tiến cử.
Nếu người đó thật sư là Lục Diêu, có thể cậu ta sẽ dựa vào suất tiến cử trong tay để trực tiếp tiến vào học viện."
"Dù dựa vào tiến cử để vào được học viện, với tư chất rác rưởi của cậu ta, đoán chừng nửa năm sau sẽ bị đào thải thôi.
Đúng là không biết bản thân được mấy cân mấy lạng, tự rước lấy nhục.
Còn muốn tranh đoạt đàn ông với nam thần Iuga của mình, cũng không xem thử bản thân là đức hạnh gì."
"Thực ra mình thấy cậu ra rất đẹp mà.
Nhưng qua đoạn video trong quán cà phê thì không nhìn ra được."
"Xì! Dù có được cái mặt không tệ, nhưng phế vật vẫn chính là phế vật."
"Cha của cậu ta không những là thiếu tướng, còn là thiên tài có tư chất cấp S! Trời ạ, đúng là không thể nào tin nổi, thiên tài mà lại sinh ra một tên phế vật.
Nếu tôi là cha cậu ta, vào lúc cậu ta mới sinh đã trực tiếp bóp chết rồi, tránh cho lớn lên giám định ra tư chất phế vật lại mất mặt xấu hổ."
Tiếng nghị luận cay nghiệt tuy truyền vào trong tai Isis, nhưng không hề tạo nên chút dao động nào trong y.
Isis vào tòa nhà chính, nhìn bản đồ chỉ đường lơ lửng trên không trung, sau đó đi về phía sảnh giám định.
Toàn bộ tinh hệ chòm sao Thần Anh, bước đầu tiên tuyển sinh của tất cả các học viện đều là giám định tư chất.
Quét thẻ ID thân phận, cửa sảnh giám định mở ra.
Trong đại sảnh chen chúc đầy người đang sếp hàng chờ giám định.
"Yo~, nhìn xem! Đó là ai?" Một giọng nói quái đản chợt vang lên.
Tất cả mọi người đều bị giọng nói này hấp dẫn sự chú ý.
Isis nhìn về phía truyền tới giọng nói, y nhìn thấy được mấy bóng dáng quen thuộc.
Em họ của thân thể này - Lục Viễn, anh họ - Lục Tiêu, cùng với tay sai của bọn hắn.
Mà người phát ra giọng điệu quái giở này chính là anh họ Lục Tiêu của Lục Diêu.
Lục Tiêu cũng là con trai của Lục An.
Nhưng khác với Lục Viễn do vợ cả sinh, Lục Tiêu là con riêng của Lục An.
Mẹ ruột của gã chỉ là một vũ nữ có địa vị thấp kém, dáng vẻ không tệ, lại rất biết lấy lòng Lục An, cho nên trong đám đông phụ nữ của Lục An rất được ông ta cưng chiều.
Lục Tiêu là năm ngoái mới được vào gia phả, bởi vì năm ngoái gã giám định ra được tư chất tinh thần lực cấp B, thể năng cấp A.
Vốn tên của gã là Lục Tiếu, vào gia phả mới đổi thành Lục Tiêu.
Điều này khiến địa vị của Lục Tiêu có sự đề thăng về chất.
Lục Tiêu từ sớm đã biết được lấy lòng Lục Viễn, cho nên quan hệ với Lục Viễn khá tốt.
Bởi vì khá thân với Lục Viễn, cho nên thái độ Lục Tiêu với Lục Diêu cực kỳ ác liệt.
Vào lúc còn chưa tiến vào gia tộc chưa giám định tư chất, gã vẫn khá cố kỵ thân phận của Lục Diêu, sau khi giám định tư chất xong, mỗi lần gã nhìn thấy Lục Diêu, gã còn tích cực châm chọc khiêu khích hơn ai hết.
Sau khi hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, trên mặt Lục Tiêu lộ ra nụ cười như ý.
Sau đó gã cố ý kéo dài giọng: "Đây không phải phế vật Lục Diêu có tinh thần lực cấp F, thể năng cấp E à? Cậu tới đây làm gì? Ở gia tộc đã sớm giám định ra được tư chất của cậu, cậu tới đây còn hy vọng xảy ra kỳ tích sao?"
Lời gã vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Lục Diêu.
Phải biết, Lục Diêu gần đây cực kỳ hot trên toàn Liên Bang.
Bởi vì tư chất phế vật không nói, còn mặt dày không chịu hủy hôn, thế mà còn dám khiến siêu sao Iuga hoảng sợ.
"Chính là tên phế vật đó à, thật uổng phí cái bản mặt đẹp."
"Chậc, thế mà có gan tới sảnh giám định, chẳng lẽ cậu ta không biết kết quả giám định ở đây sẽ công bố trước mặt mọi người sao? Cậu ta còn chê chưa