Edit + beta: Serien
_______________
Nhìn nhóc con đang cuối đầu thẹn thùng, nắm nắm ngón tay.
Trong lòng Thiệu Hiểu Khiếu bất đắt dĩ.
Bất cứ ai mới sáng sớm gặp loại chuyện này đều không biết làm thế nào, đặc biệt là vào thời điểm vừa mới tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng, cảm nhận dưới thân ướt nhẹp, đưa tay chạm vào có cảm xúc ẩm ướt, hương vị đó Thiệu Hiểu Khiếu cảm thấy sẽ không bao giờ quên được.
Nhóc con lo sợ bất an, thường thường ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn cha.
Trên khuôn mặt nhỏ bất an cũng xấu hổ.
Nhưng bé không quên đêm qua đã đảm bảo với cha như thế nào, kết quả mới qua một đêm, liền......!
Thiệu Hiểu Khiếu bất đắc dĩ nhếch miệng, ôm nhóc con vào phòng tắm, sau đó rửa sạch chất lỏng không thể xác minh nào đó trên cơ thể hai người, rồi xuống lầu nói với thím Trương: " Nhóc con tè dầm rồi, làm phiền thím vào phòng tôi dọn dẹp một tý."
Trên khuôn mặt thím Trương có chút kinh ngạc.
Cũng không biết là bởi vì Tông Tông ngủ ở phòng Thiệu Hiểu Khiếu, hay là từ trong miệng của Thiệu Hiểu Khiếu nghe được hai chữ làm phiền.
Chẳng qua đã nhiều ngày lặng lẽ nhìn, thím Trương thật sự cảm thấy Thiệu Hiểu Khiếu có chút thay đổi.
Ít nhất, ánh mắt của hắn không trộn lẫn tâm tư khác, thực sáng sủa, cũng làm cho người khác yêu thích.
" Được được, bây giờ thím lên dọn dẹp liền, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, Thiệu tiên sinh mang nhóc đi ăn trước đi." Thím Trương nói, liền đi lên lầu.
Thiệu Hiểu Khiếu và nhóc con ăn xong bữa sáng, lại đưa nhóc đi nhà trẻ.
Phát hiện nhóc con hôm nay yên tĩnh lạ thường, chỉ là hai lỗ tai hồng thấu, hiển nhiên là còn xấu hổ.
Đi đến trước của nhà trẻ, Tông Tông chỉ vẫy vẫy tay tạm biệt, sau đó đôi chân ngắn chạy lẹ vào nhà trẻ, bé thử thử nghĩ lại, làm sao để cha có thể quên đi chuyện xấu hổ này.
Thiệu Hiểu Khiếu sờ sờ mũi.
Nhẹ nhàng thở dài, núi băng nhỏ rất dễ dỗ, sau khi thẹn thùng trái lại không dễ dỗ dành như vậy nữa.
"Chú Thiệu! Tông Tông đâu rồi?" Nhóc béo vọt tới đây, nhóc xoay vòng quanh Thiệu Hiểu Khiếu, không thấy tiểu đồng bọn đâu, khuôn mặt béo ú không khỏi suy sụp xuống, " Tông Tông không đến sao?"
Thiệu Hiểu Khiếu đưa tay chỉ chỉ vào trong.
Nhóc béo không tin: " Tông Tông đều sẽ đợi con, con mới không tin cậu ấy đi vào trước, Tông Tông có phải bị bệnh rồi không?"
Nói xong nhóc liền nóng ruột lên, kéo vạt áo Thiệu Hiểu Khiếu liền ồn ào: " Chú Thiệu, chú mang con đi xem Tông Tông đi, con đến chăm sóc cậu ấy."
" Tô Tuấn Ngạn đi vào nhanh." Tô Tễ cảm thấy con của mình không ngốc vậy chứ, Tông Tông thật sự bị bệnh thì sao Thiệu Hiểu Khiếu lại ở đây?
Chẳng qua cậu chán chẳng muốn nói với đứa con ngu ngốc của mình, trực tiếp cầm cánh tay đầy thịt của nhóc kéo vào nhà trẻ, trong lúc đứa con ngu ngốc này đang giãy giụa thì giao cho thầy giáo quản.
Đợi khi xoay người rời đi, vào thời điểm lướt qua Thiệu Hiểu Khiếu, cậu mới nghe được một câu.
" Con anh thật chẳng giống anh tý nào."
Tô Tễ liếc hắn một cái: " Cậu cho rằng Tông Tông giống cậu chỗ nào?"
Thiệu Hiểu Khiếu đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười to vài tiếng.
Hắn nói là tính cách, nhóc béo kêu kêu gào gào cùng với Tô Tễ ôn hòa một điểm cũng không giống nhau.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhóc con với hắn thật sự cũng không có mấy chỗ giống nhau, trái lại giống Lâu Dụ nhiều hơn.
Hắn đặt tay ở sau đầu, cười nói: " Không giống tôi mới tốt, không có khí khái nam tử, đừng nhìn tôi lớn lên xinh đẹp, nhưng trong tim tôi là một gã thô lỗ đấy, còn là một gã thô lỗ nóng nảy.
Có câu nói thế nào nhỉ? Tôi mà điên lên thì chính tôi cũng sợ."
"......" Tô Tễ không biết dáng vẻ Thiệu Hiểu Khiếu điên lên thì thế nào, nhưng da mặt dày thì biết như thế nào rồi, cậu lần đầu tiên thấy có người tự khen mình xinh đẹp.
Thiệu Hiểu Khiếu nhướn mày, sao mà không biết Tô Tễ đang nghĩ gì, hắn cười đến rực rỡ: " Chẳng lẽ tôi nói có sai sao?"
Tô Tễ quay đầu đi, chẳng buồn để ý cái người không biết xấu hổ này.
Có điều......!
Nói ra thì bộ dáng của Thiệu Hiểu Khiếu thật sự đẹp, đúng hơn là nói tinh xảo.
Ngũ quan của hắn thiên hướng nữ tính một xíu, ngày thường trang điểm rất thời thượng, làn da trắng trẻo non mịn phối với ngũ quan tinh xảo, bất luận là quần