“Em biết rồi.”
Hứa Đào Nhi có cảm giác cái lò đốt đang tiến gần về phía cô.
Cô hiểu rằng, nếu lần này cô mà ngã ngựa sẽ không phải là vấn đề tổn thất tinh thần như lúc gặp scandal kia nữa, mà kết cục chính là ở sau song sắt lạnh lẽo của nhà tù.
Trước kia khi dính đến Linda Heard cô từng nghĩ ở tù cũng không phải chuyện gì to tát cả, ở được thôi.
Nhưng giờ cô đã có con trai rồi.
Con trai cô cần có một tương lai sáng lạn chứ không phải một tiểu sử có mẹ là chính khách thất bại phải vô tù ngồi đâu!
Cô đã nói rồi, con trai là giới hạn cuối cùng của cô.
Sau khi hỏi Bạch Đô thêm vài vấn đề nữa, cô tắt máy.
Gương mặt tràn ngập suy tư được thay thế bằng vẻ ấm áp, cô tiến tới ôm hôn lấy con trai đang chăm chú đọc bài:
“Cục cưng của mẹ, đến giờ đi ngủ rồi.
Ngủ sớm, mai còn dậy đi học nữa con.”
Tần Minh rất yêu thích cảm giác được mẹ ôm hôn nhắc nhở đi ngủ như thế này, hằng ngày cậu nhóc đều chỉ chờ để được như vậy thôi.
“Dạ, mẹ cũng đi ngủ với con đi ạ.”
“Được rồi.”
Nói rồi, cô ôm con trai về phía giường ngủ.
Tần Minh mỗi lần ôm cô đều khó ngủ, cô từng hỏi con vì sao, con đáp lại rằng do thằng bé cảm thấy hạnh phúc quá mức nên không muốn ngủ, chỉ muốn ôm cô, nhìn ngắm cô như vậy mãi.
Vậy nên, mỗi lần ôm con cô đều trêu:
“Nếu con không ngủ, ngày mai mẹ sẽ không ôm con nữa đâu nhớ.”
“Không, không, không được đâu.
Mẹ ôm con, con sẽ ngủ ngoan…”
Trái tim ấm áp, hạnh phúc bao trùm lấy cô, xoa dịu cảm xúc rối ren bên trong lòng khi lo lắng về một viễn cảnh tương lai gần rằng nếu cô xảy ra chuyện, con của cô phải làm sao đây?
Đợi đến khi con trai ngủ rồi, Hứa Đào Nhi nhẹ nhàng vén chăn lên xuống giường, cô cầm theo laptop và điện thoại, khoác thêm một chiếc áo choàng rồi ra ban công làm việc để không ảnh hưởng đến con.
…
Cao Tân Trì là Giám đốc Sở Nội vụ, hơn cô đến những mười lăm tuổi, bình thường quan điểm của anh ta là trung lập.
Tính cách lúc cần thẳng thắn mẫu mực liền có, lúc cần mập mờ chơi xấu cũng có luôn.
Cho nên cô cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm Cao Tân Trì không liên quan đến chuyện này.
Khi cô gọi cho cho anh ta, đại ý lời của anh ta nói ra cũng như lúc Bạch Đô kể cho cô: trốn tránh và đùn đẩy.
Cho nên, nói một hồi cũng không thu về kết quả gì.
Tắt điện thoại, Hứa Đào Nhi nhìn chăm chú vào màn hình laptop, trên đó có vô số dòng tin nhắn nhảy đến cho cô.
Nhiều nhất là Bạch Đô và Thiển Tây, rồi đến những người có quan hệ có thể nhờ vả, cô đang dần dần liên hệ cho họ.
[Giờ này muộn quá rồi, anh nhắn tin cho người quen bên Hàn Thị họ không trả lời, bình thường thì nhanh lắm mà giờ mãi không thấy đâu cả.
Chẳng biết là đi ngủ hay do biết anh định hỏi gì liền không muốn trả lời nữa?? :)] - Bạch Đô Thân Thiện đã gửi một tin nhắn.
Thiển Tây Cô Nương đang soạn tin nhắn, một lúc sau trong nhóm ba người đã nảy lên vài tin của Thiển Tây.
[Đang lúc căng thẳng\, anh đừng dùng icon kia.] - [Thật chướng mắt!!!] - [Chị @Mộng_Đào_Đơn_Thân hay chị thử liên hệ với người của bên đó đi!]
[Liên hệ bằng cách gì?] - Bạch Đô Thân Thiện.
[Chị ấy sẽ có cách thôi mà!] - Thiển Tây Cô Nương.
[...]
Hai người họ liên tục vạch ra những bước đi, để xem phương án nào là khả thi nhất.
Lúc Hứa Đào Nhi đang căng não suy nghĩ, Thiển Tây đã gọi điện tới.
“Chị, chị đọc tin nhắn của em chưa? Em thấy bây giờ cách tốt nhất là chị cứ làm việc với lãnh đạo bên đó, bày tỏ luôn thái độ hợp tác của mình.
Nếu họ có khiển trách cũng không dám nặng lời với cháu nội của Đại tướng Hứa…”
“Em nhớ ngày trước từng giúp chị tìm số điện thoại của ‘vị kia’, đợi em tìm lại giấy note xong em gửi cho chị, chị thử liên hệ xem sao nhé!”
“Chắc từng là chỗ thân quen, người ta sẽ không đến mức làm khó chị quá đâu.
Chị của em cố gắng nhé, em xin lỗi, nếu em và anh Đô mà làm được cũng không để đến tay chị, chỉ là bọn em không đủ thân phận, gọi điện làm phiền mất công người ta quở trách mình không tôn trọng họ.”
Thiển Tây còn nói khá nhiều, cô từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe, thi thoảng sẽ “ừm, ừ”.
Sau cùng trước khi tắt máy, cô đã hỏi Thiển Tây:
“Vì sao em biết anh Đô không ủng hộ chuyện này còn cố ý bày kế cho chị?”
Thiển Tây chột dạ, trả lời theo bản năng:
“Vì em lo cho chị.”
“Còn có lý do khác.”
Hứa Đào Nhi vạch trần:
“Chị biết gần đây em thay đổi.”
Thiển Tây chợt lặng thinh, chần chừ một lúc cô ấy bèn lựa chọn thành thật với Hứa Đào Nhi:
“Chị… em nói chuyện này… thực ra, em có tình cảm với anh ấy…”
Nói rồi, Thiển Tây nghĩ đến điều gì đó thì lo lắng:
“Chị đừng nói với anh ấy được không?”
Hứa Đào Nhi chỉ tiện vạch trần chứ không hề có tâm trạng muốn can dự vào chuyện tình cảm của hai người họ.
Thực tâm, cô cũng mong hai người họ về với nhau, như vậy có thể tận tâm giúp cô mà không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố tình cảm đôi lứa bên ngoài.
“Yên tâm đi.
Cũng không cần lo lắng về chị, nếu em và anh ấy về với nhau, người được lợi