Lúc cha Hứa chuẩn bị rời đi, ông nội Hứa chợt lớn giọng nói, giống như là cố ý để ‘người đứng nghe lén bên ngoài’ nghe được:
“Chút can đảm vào gặp ta cũng không có, thằng nhóc Hàn Thần này còn thua xa cha của nó năm xưa lắm!”
Cha Hứa âm thầm cười, vừa ra ngoài quả nhiên bắt gặp con gái mình đã đứng đây từ lúc nào.
Hứa Đào Nhi chột dạ, ấp úng:
“Ba… con định vào gặp ông nội.”
Hứa Bạch gật đầu, không nói nhiều:
“Vào đi.
Ba phải đi nghỉ đã.”
“Dạ, ba ngủ ngon.”
Hứa Đào Nhi gặp ông nội, tất nhiên một phần là vì chuyện của mảnh đất phía Tây.
Trước kia, Tần Dịch Phong rất hay lôi cô ra làm lá chắn để moi móc của cải đất đai của Hứa gia.
Hiện tại, một mảnh đất quan trọng như mảnh đất phía Tây, cô không muốn cho không như vậy.
Chỉ sợ hắn ta lại giở trò cũ nên cô đã trao đổi với ông nội về vấn đề này.
Đại ý của ông nội là như thế này:
“Tần Dịch Phong đó từ trước đến nay nó tưởng nó làm gì mà ông không biết hay sao? Ông mắt nhắm mắt mở cho qua để nó còn biết đường mà đối xử tốt với cháu gái, cháu chắt của ông, vậy mà chút việc cỏn con như vậy cũng làm không xong.
Để ông bực thì đồ ông cho rồi ông cũng sẽ có cách lấy lại bằng sạch.”
“Mảnh đất phía Tây khiến cho bên ngoài đang loạn nhào hết cả lên rồi, nhưng thật ra để mà nói mảnh đất đó đối với Hứa gia chúng ta thì chẳng là gì cả.
Con yên tâm đi, chỉ cần con nói thích ông lập tức cho con đứng tên.”
Hứa Đào Nhi dù trong lòng ngỡ ngàng nhưng ngoài mặt cô đã cười đùa rằng:
“Chẳng phải ông nói với cha con là không nên giữ sao? Giờ ông muốn san cho con, là muốn để con bị ‘đánh’ tơi tả hay sao?”
Ông nội Hứa lớn giọng:
“Ai dám ‘đánh’ cháu nội của ta?”
“Dạ dạ, con chỉ nói vậy thôi mà.
Ông nội đừng xúc động, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Ông nội liếc cô một cái:
“Ta nói cho con mảnh đất đó, nhưng đâu phải để con giữ.
Mà là cho con chọn lựa.
Con là đứa trẻ thông minh, ta tin con sẽ biết cách xử trí hợp lý.”
“...”
“Được rồi, cứ chốt như vậy đi.”
Hứa Đào Nhi thực sự không có tâm tư muốn ‘ôm cọc cho rêu’, cô định từ chối mà ông nội đã chốt mất rồi, cô có muốn cũng không thay đổi được.
Ngoài ra, còn một chuyện nữa… dựa theo hành động của Hàn Thần và thái độ của ông nội thì Hứa Đào Nhi muốn xác nhận xem rốt cuộc giữa hai người họ đang có chuyện gì.
Vậy nhưng cô hỏi thế nào, làm nũng ra sao ông nội cũng không nói, còn bắt cô về phòng cho ông đi nghỉ ngơi, sáng sớm mai ông phải dậy lễ Phật nữa, mai là ngày Rằm rồi.
Hứa Đào Nhi chán nản nằm lại lên giường, vòng tay ôm lấy con trai, cô muốn ngủ nhưng hai mắt không buồn nhắm lại, cứ suy nghĩ mãi về lời ông nội nói.
Nửa đêm rồi, nhưng đột nhiên con trai trong lòng cất tiếng gọi:
“Mẹ ơi…”
Hứa Đào Nhi giật mình, suýt chút nữa thì cho rằng mình nghe nhầm hay con trai mộng du.
Khi nhìn thấy con hai mắt mở to, cô mới lo lắng:
“Mẹ làm con thức sao? Mẹ xin lỗi!”
Tần Minh hai mắt to tròn như ánh sao lấp lánh:
“Không phải đâu ạ, con tự thức.”
“Sao thế, khó ngủ à?”
Cô xoa lưng con dỗ dành.
Tần Minh rơi vào im lặng một lúc, sau đó lời nói ra thật khiến Hứa Đào Nhi hoàn toàn chết lặng:
“Mẹ ơi, con với mẹ và cả dì Tâm có thể về nhà ông bà ngoại ở được không ạ? Con không muốn ở chung nhà với ông bà nội nữa.
Hôm nay con thử xin bà ngoại rồi, bà bảo chỉ cần mẹ con mình muốn, ông bà sẵn sàng đón chúng ta về nhà.”
“Tại sao lại như thế hả con?”
Cô buồn bực trong lòng.
Tần Minh non nớt giải thích:
“Con muốn nhìn thấy mẹ cười, muốn mẹ vui vẻ như khi ở với ông bà ngoại.
Con không muốn nhìn thấy mẹ buồn bã vì bà nội suốt ngày xin đồ nhà mình nữa…"
Tần Minh sợ rằng bà nội và bác gái lại nói do cậu nhóc hư nên mẹ mới bị nói xấu, cậu nhóc vội vàng tiếp lời:
"Con chưa từng nói chuyện này với ai cả, con chỉ nói với mẹ thôi…”
Hứa Đào Nhi ôm chặt con vào lòng, nghẹn ngào:
“Con à, con cứ hiểu chuyện như vậy… khiến mẹ thực sự rất đau lòng.”
Tần Minh lắc lắc chiếc đầu nhỏ:
“Con chỉ buồn một chút thôi, còn mẹ với ông bà ngoại mới là buồn nhiều nhất.”
Trước nay, Hứa Đào Nhi luôn cảm thấy cô kết hôn với Tần Dịch