Một tiếng gọi của Hàn An Nhiên đã lập tức đẩy không khí rơi vào trầm mặc, như thể tiếng kim rơi cũng nghe thấy rõ.
Hứa Đào Nhi thầm cảm thấy sượng sùng vì tình huống có chút không đúng lắm.
“Mẹ…”
Cũng may đúng lúc cô không biết nên làm như thế nào thì Tần Minh chợt gọi cô, cậu bé nhìn Hàn Thần vẫn luôn nắm chặt tay mình bày tỏ muốn anh buông tay.
Hàn Thần thấy mà buồn cười, anh thả tay thằng bé ra, hạ giọng nói:
“Đi đi.”
Tần Minh vội chạy về phía mẹ, ôm chầm lấy cô như thể mấy ngày không gặp.
Ánh mắt đáng thương tố giác về phía Hàn Thần, nhưng cô không hiểu lắm.
Dỗ dành con một chút, rồi dắt tay con đến trước mặt hai người đàn ông.
Hàn An Nhiên vẫn luôn nhoi nhoi gọi cô xinh đẹp.
Sau khi cô chào Hàn Thần một tiếng thì vẫy vẫy tay cười lại với con bé, rồi mới nói với Tần Dịch Phong:
“Hôm nay em đi gặp đối tác đã nhờ Thiển Tây đi đón con, sau đấy Thiển Tây gặp Hàn Thiếu cũng đang đi đón bé An Nhiên… hai đứa con chơi thân với nhau, Hàn Thiếu có ý tốt đưa con trai mình đi ăn tối, sau đấy đưa con về nên tình huống mới như thế này.
Em có nhắn qua cho anh rồi đấy!”
Tần Dịch Phong đẩy nhẹ mắt kính, tất nhiên đối với lời cô nói chẳng tin chút nào.
Thế nhưng đứng trước Hàn Thần, anh ta cũng không dám hống hách.
“Anh biết rồi, vậy phải cảm ơn Hàn Thiếu đã đưa con trai tôi về nhé!”
Nghe một tiếng ‘con trai tôi’, cánh môi Hàn Thần khẽ nhếch lên một chút rất nhỏ rất khẽ, trong ánh mắt anh khi nhìn Tần Dịch Phong là hàm ý mỉa mai nhưng lời nói ra lại thật khách sáo đến sáo rỗng:
“Không có gì.”
Anh quay sang Hứa Đào Nhi, ánh mắt có phần nhu hòa hơn:
“Khi nãy tôi đã rất lo lắng cậu Tần đây sẽ hiểu nhầm cô, nghi ngờ quan hệ của chúng ta nên cứ bận giải thích.
Vừa hay cô Đào về, như vậy cũng tốt.
Đôi bên sẽ không lo khó xử nữa.”
‘Giải thích’ sao?
Tần Dịch Phong trong ánh mắt đầy địch ý.
Hàn Thần… mày tự cao cái gì, vợ mày còn đang bị tao chơi kia kìa!
Hứa Đào Nhi mỉm cười vừa phải:
“Thật phiền Hàn Thiếu rồi!”
“Không phiền.
Dù sao hai nhà chúng ta cũng có quen biết, sau này Nhiên Nhiên muốn mời anh Minh về nhà chơi cũng dễ xin hơn rồi!”
Hàn An Nhiên ló đầu ra ngoài cửa sổ xe:
“Cô ơi, con muốn mời anh Thần Minh về nhà chơi, có được không ạ?”
Cả Hứa Đào Nhi và Hàn Thần khi nhìn hành động của con bé, đều vô thức kêu lên một tiếng ‘cẩn thận’.
Hàn Thần sắc mặt lo lắng, khẽ nạt con bé:
“Ngồi cẩn thận, nếu không ba sẽ không cho con gặp anh nữa.”
Biết ba đang bận nói chuyện với cô xinh đẹp, Hàn An Nhiên ngồi ngoan ngoãn lại rồi nhưng vẫn to gan lớn mật nói:
“Ba cáu gắt thật xấu trai.”
“...”
Đang lúc ngại ngùng, Tần Minh nghe xong câu đó chợt bật cười khẽ.
Hứa Đào Nhi đã cố nhịn cười đến đỏ mặt thế mà con trai cô lại đi cười thẳng vào mặt người ta như thế, khác nào ngầm khẳng định hai từ ‘xấu trai’.
Cô biết giải thích thế nào bây giờ, chỉ đành kéo tay con, chữa ngượng:
“Nào nào, sao lại cười… Tần Minh có biết như vậy là vô duyên lắm không hả?”
Nhìn mấy người cười qua cười lại cứ như một gia đình, Tần Dịch Phong thật ngứa mắt.
Anh ta liếc nhìn Hứa Đào Nhi rồi quay sang nói với Hàn Thần:
“Chợt nhớ ra có chút công việc vẫn chưa xử lý xong, tôi xin phép đi vào trước.”
Nói rồi lúc rời đi đã cố ý dặn Hứa Đào Nhi nhớ vào sớm.
Hứa Đào Nhi gật đầu, cô cũng không định ở bên ngoài quá lâu.
Nhìn Tần Dịch Phong đi khuất, cô mới hỏi Hàn Thần.
“Hàn thiếu với chồng tôi khi nãy đã nói chuyện gì thế?”
Một tiếng ‘chồng tôi’ đã đẩy tâm trạng cùng sắc mặt Hàn Thần về con số không, thần sắc không vui hiện rõ trên gương mặt điển trai của người đàn ông.
Đầu mày anh khẽ nhướng lên, vô cùng bí hiểm khác thường:
“Có gì đâu, chẳng qua tôi thấy tò mò tại sao cô Đào và ‘chồng cô’ lại có thể sinh ra được một đứa bé trai kháu khỉnh như vậy đó mà.”
Anh cố ý nhấn mạnh một tiếng ‘chồng cô’.
Sao Hứa Đào Nhi lại cảm thấy ngữ khí của anh có chút ý tứ mỉa mai nhỉ?
Chắc là cô nhầm.
Cô đành cười trừ, khéo léo chuyển sang khen Hàn An Nhiên con gái anh.
Sau khi cảm ơn Hàn Thần một lần nữa, cô dẫn Tần Minh đến chào Hàn An Nhiên.
Thấy con bé gọi sai tên con trai, cô đã chỉnh lại:
“Anh tên Tần Minh không phải Thần Minh con nhé!”
Hàn An Nhiên lén lút nhìn về phía ba đang đứng đằng sau lưng cô xinh đẹp, gương mặt ba đang không vui, cô nhóc lập tức vâng dạ:
“Dạ… Anh Thần Minh…”
Hứa Đào Nhi có chút bất lực, định chỉnh lại cho bé con thì Tần Minh lúc này ở bên cạnh lạ lùng thay lại giúp Hàn An Nhiên giải thích:
“Mẹ… cậu ấy bị ngọng, mấy người trong lớp cậu ấy cũng gọi con là Thần Minh.”
Cô không phát hiện ra điểm bất thường, nên vui vẻ nói:
“Bị ngọng à? Vậy thì thôi… đợi con sửa dần vậy.”
Hàn An Nhiên cười đắc ý, gọi thêm mấy tiếng ‘anh Thần Minh’ nữa.
Nhìn hai mẹ con cô rời đi, đợi ba ba lên xe, cô bé đã sà vào lòng anh:
“Ba thấy Nhiên Nhiên có ngoan không? Nhiên Nhiên rất nghe lời ba, nên ba đừng cấm Nhiên Nhiên chơi với anh Tần… à Thần Minh nhé!”
‘...’
…
Hứa Đào Nhi dẫn Tần Minh