Hứa Đào Nhi tính mở miệng nói, Hàn Thần bất chợt ngăn lại, biểu hiện của anh có chút bất thường:
“Đừng!”
“Hả?”
Hứa Đào Nhi thực sự không hiểu chuyện gì mà.
Hàn Thần ra hiệu ‘suỵt’ với cô, anh đang bị sang chấn tâm lý, không thể nhìn cô nói được, anh cần thời gian bình tĩnh.
“Tạm thời đừng nói gì cả!”
Anh nói nửa vời như vậy cộng thêm dấu hiệu mệt mỏi trên gương mặt khiến Hứa Đào Nhi lo lắng.
Cô tiến tới có ý muốn đỡ lấy anh.
“Anh bị sao vậy? Nhìn sắc mặt anh không được tốt.”
Hàn Thần khẽ tựa vào người cô:
“Cô nói nữa, tôi sẽ ngất mất.”
Chưa đợi cô hỏi thêm, anh đã nói cho cô hiểu:
“Cô chửi người khác, thật đáng sợ!”
Hứa Đào Nhi tuyệt nhiên câm nín, một câu cũng không dám nói thêm.
Nhìn biểu hiện căng thẳng của anh, rốt cuộc cô không nghĩ có người nghe chửi thôi cũng thấy mệt mỏi như anh đấy.
Thế là cả một buổi chiều đó, hai người không ai nói với ai câu nào.
Cứ như thể rơi vào chiến tranh lạnh, thực chất không phải như thế.
Có khi Hàn Thần ngồi ngoài phòng khách, cô ở ngoài chỗ bể bơi, có chuyện gì không nói ra mà sẽ dùng cách nhắn tin.
Đến giờ đi đón con, Hứa Đào Nhi nhắn cho Hàn Thần:
[Anh cho tôi mượn xe đi đón con trai nhé?]
Vừa nhắn xong thì thấy tiếng khởi động xe ô tô bên ngoài, Hứa Đào Nhi chạy ra tới cửa đã nhận được tin nhắn của anh.
[Để tôi đi đón con cho, cô ngồi chơi đi.]
‘Ting ting’ thêm một tin nữa:
[Tối nay cô muốn ăn gì để tôi nấu?]
Cô đọc tin nhắn xong nhìn lên anh, từ trong xe, anh vẫy vẫy tay tạm biệt với cô, cũng ra hiệu cô có gì cứ nhắn tin cho mình.
Cô gật gật đầu, tay ra hiệu ‘OK’ thật lớn.
Trông hai người giống như hai kẻ ngốc, có mồm mà không thể nói.
Chỉ là Hứa Đào Nhi ngược lại còn cảm thấy trò vô bổ này có chút thú vị.
Đợi anh đi rồi, cô cười không ngớt được miệng.
Lên mạng tra thử xem dấu hiệu của Hàn Thần rốt cuộc là bệnh gì, nhưng tra không ra.
Cô nhắn cho Thiển Tây, lựa lời hỏi về dấu hiệu bị căng thẳng khi nghe chửi thề.
Thiển Tây cũng bó tay, cô ấy nhắn lại cho cô:
[Em thấy không có bệnh nào như vậy cả, chủ yếu do tâm lý yếu và không hay nghe chửi thề nên mới vậy thôi chứ!]
Hàn Thần mà tâm lý yếu á? Cô chẳng tin, nhưng biểu hiện căng thẳng của anh thì cô dám khẳng định một trăm phần trăm là thật.
Thiển Tây nghĩ ngợi, sau đó nhắn tới một tin nữa:
[Hoặc có thể là do người nghe chửi quá để tâ m đến người chửi, dẫn đến lo lắng sợ sệt.
Ba em rất thương mẹ, nên mỗi lần bị mẹ chửi ba chỉ buồn bã không dám nói ra thôi.]
Cô nghĩ tới cha mình, thi thoảng bị mẹ mắng, ông cứ bẽn lẽn như dâu mới về nhà chồng, càng không dám cãi lại mẹ.
Nghĩ rằng Hàn Thần mà như vậy ư… thật căng não.
Cuối cùng Hứa Đào Nhi quyết dừng mọi chuyện tại đây, nếu chút nữa Hàn Thần trở về mà vẫn bị căng thẳng, cô sẽ cố gắng giải thích với anh một phen.
Dù sao chuyện này cũng do cô sơ xuất nói xấu người khác bị anh nghe thấy.
…
Hàn Thần dẫn con trai đi siêu thị mua thêm đồ, thằng bé ngồi trên xe đẩy hàng, nhìn anh cứ liên tiếp lấy rau, cậu nhóc bình thường lầm lì không thích nói chuyện với anh cũng phải cất tiếng ‘ngăn cản’:
“Sao bác lấy nhiều rau thế ạ?”
“Ăn rau tốt cho sức khỏe chứ sao?”
Anh không quay lại mà trả lời nhóc.
Tần Minh không chịu, lắc lắc đầu:
“Bác đừng lấy rau nữa được không?”
Thấy Hàn Thần vẫn đang cân nhắc lựa chọn giữa súp lơ xanh và súp lơ trắng mà không để ý đến mình, Tần Minh níu tay áo anh, nói:
“Bác lấy rau thì đừng bắt con với mẹ con ăn rau nha, con với mẹ con đều không thích ăn rau.”
Hàn Thần nhìn cậu nhóc, chợt nổi lên ý xấu, anh thì thầm vào tai cậu nhóc.
Cậu nhóc nghe xong cũng xanh mặt, sau đấy vội vàng lắc đầu.
Ở nơi công cộng, hai người chẳng bị ai nghe lén mà cứ thì thầm to nhỏ với nhau.
Cho đến khi có người qua đường đi qua khen tấm tắc ‘hai cha con đẹp trai’ thì hai người mới biết điểm dừng, tiếp tục đi chọn đồ khác.
Chỉ là Tần Minh bị thua Hàn Thần, gương mặt không vui rõ ràng.
Đến tận khi Hàn Thần đưa thằng bé vào cửa hàng thời trang cho bé, bên trên tầng ba của cửa hàng nằm ngay trung tâm con phố mua sắm sầm uất của Hoàng Thành Mường Thanh là cửa hàng mô hình chính hãng, Tần Minh mới thật sự nguôi ngoai cơn giận.
“Có thích chơi mô hình không?”
Hàn Thần thấy Tần Minh không tập trung chọn quần áo, anh liền hỏi.
Chút tâm tư trẻ con này, anh liếc một cái cũng nhìn thấu.
Tần Minh hai mắt sáng rực, bẽn lẽn gật đầu.
Cậu nhóc chợt nhớ tới lời mẹ dặn trước đó không lâu, chỉ cần không phải tiền của mẹ, của ông bà ngoại thì cậu tiêu chính là có lợi ích.
“Vậy chọn quần áo cho xong, ta dẫn con lên đó xem một chút.”
“Dạ.”
‘Xem một chút’ của Hàn Thần quả thực khiến một đứa trẻ như Tần Minh chết mê chết mệt trong sung sướng.
Trước kia có lần bà ngoại lỡ mua cho cậu hai bộ mô hình cùng lúc đã bị mẹ nhắc nhở không nên chiều hư cậu.
Hiện tại, lần đầu tiên cậu được mua liền một lúc tận sáu bộ, chỉ cần bộ nào cậu thích, bác Thần giàu có này lập tức vung tiền như nước.
Nhìn mấy cô nhân viên mang hộp mô hình xếp vào cốp xe, Tần Minh ngoan ngoãn được Hàn Thần bế trên tay, nhóc con miệng cười không ngớt.
Cậu nhóc tự nhiên lại cảm thấy bác trai này cũng