Mẹ dùng ngữ khí không được tốt lắm, cô cũng không hiểu vì sao thái độ của mẹ như vậy.
Ban đầu cô còn tưởng mẹ không vui vì ai khác, đến sau cùng, hóa ra là liên quan đến cô.
Mẹ nói mà như chất vấn:
“Tại sao mấy hôm nay con không cùng luật sư đến gặp Tần Dịch Phong nói chuyện ly hôn? Đừng nói với mẹ là con đã hối hận.”
Cô giải thích rằng mấy hôm nay ở Sở Nội vụ bận việc, cô chưa kịp đi.
Mẹ cô không tin, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, mẹ đã nổi cáu với cô, cưỡng ép cô ngay ngày mai phải tới gặp anh ta.
Đơn ly hôn phải được xử lý ngay lập tức, tránh đêm dài lắm mộng.
Sao cô nghe phong cách này giống ý của Hàn Thần thế?
Quả nhiên, trước khi mẹ ra khỏi phòng cô, bà đã nhắc đến anh:
“Mẹ không biết chuyện riêng của con và A Thần như thế nào, nhưng con cũng nên để ý một chút.
Năm xưa, nhà họ tới chúng ta đã không tiếp đón tử tế, con đừng để hiện tại bị lặp lại một lần nữa, đối với A Thần mẹ còn dễ nói chuyện, nhưng với trưởng bối Hàn gia… thật sự rất khó nhìn mặt.”
Hứa phu nhân và Hàn phu nhân có quen biết nhau, chủ yếu là do bà từng làm việc với Hàn lão gia nên giữa đôi bên có qua lại nhưng chỉ dừng ở kinh doanh.
Mãi đến khi gần trở nên thân thiết thì xảy ra chuyện scandal năm xưa.
Sau khi biết tin Hứa Đào Nhi mang thai, trùng hợp, Hàn gia thời điểm đó đã tới rất nhiều lần.
Bà và chồng đều hiểu rõ ý đồ của nhà họ Hàn là gì.
Nhưng con gái của ông bà không biết nghĩ ra sao, tâm lý bất ổn như thế nào mà nhất quyết không cho người của Hứa gia mở cửa đón khách.
Năm đó… ngoại trừ Hứa Đào Nhi không biết chuyện gì, thì cả Hứa gia đều bị muối mặt trước Hàn gia.
Sau đấy, những tưởng Hàn Thị sẽ vì chuyện đó mà căng thẳng với Hứa Thị của bà.
Nhưng không, ngược lại hoàn toàn, Hàn Thần… thằng bé ấy vậy mà lại lựa chọn chủ động muốn hợp tác với bà.
Tất nhiên đối với kinh doanh có lợi, nhưng bà vẫn lo lắng con gái biết sẽ không vui nên chỉ âm thầm lén lút sau lưng con liên minh kinh doanh với người ta.
Nhờ đó mà mối quan hệ giữa đôi bên mới không đi đến bờ vực đổ vỡ.
Hứa phu nhân ra ngoài, đóng lại cánh cửa phòng.
Hứa lão gia đã đứng đợi sẵn, ông dùng khẩu hình miệng hỏi “thế nào rồi?” Bà lắc đầu ngán ngẩm, hai ông bà cùng nhau đi xuống dưới phòng khách.
Bà phàn nàn:
“Cứng mềm đều không chịu.
Con gái giống ai mà cứng đầu thế không biết.”
Hứa lão gia nhìn vợ chằm chằm nhưng không nói gì.
Hứa phu nhân chột dạ, đánh một cái vào người chồng mình:
“Này, ông đừng có nhìn tôi như thế.”
Con gái ương bướng, cứng đầu chẳng cần phải hỏi cũng biết giống mẹ, hồi bà còn trẻ cũng thua kém gì ai đâu? Nhưng vì để vợ nguôi giận, ông đành phải kìm lại những lời trong lòng:
“Được rồi, bà đừng tức giận.”
Hứa lão gia kéo bà ngồi xuống ghế sô pha, lúc bấy giờ Tần Minh vừa cùng ông nội Hứa đi tiễn Hàn Thần trở vào.
Không biết hai cụ cháu nói gì mà thần sắc thằng bé cứ đăm đăm chiêu chiêu.
“Con ngồi đây đi, cụ cố phải đi ngồi thiền đã.”
Tần Minh ỉu xìu đáp lại cụ:
“Dạ.”
Ông nội Hứa đi rồi, Hứa phu nhân mới kéo Tần Minh ngồi vào lòng:
“Ôi, cục cưng của bà, con sao thế… cụ cố nói gì con à?”
Tiễn Hàn Thần về là cái cớ, hai người ra ngoài nói chuyện riêng mới là chính, đã thế còn kéo theo Tần Minh làm chi không biết.
Hứa phu nhân lên nói chuyện với con gái lâu như vậy, cũng bằng với thời gian diễn ra câu chuyện của ba chồng với Hàn Thần đấy ư?
Tần Minh lắc lắc cái đầu nhỏ:
“Cụ không nói chuyện với con, cụ nói với bác Thần.”
Hai ông bà nhìn nhau đầy tâm tư, sau đó, bà cố ý dỗ ngọt Tần Minh:
“Nói cho bà ngoại nghe, cụ đã nói gì với bác Thần?”
Tần Minh chần chừ mãi, cuối cùng vẫn giấu diếm:
“Cụ bảo con không được kể cho ai nghe, nếu không sẽ… sẽ…”
Nghĩ đến lời cụ ngoại đe dọa ‘con mà nói cho ai nghe chuyện này, thì mẹ của con chắc chắn sẽ dẫn con trở về Tần gia ở với mấy người họ cả đời…’, Tần Minh gương mặt hoảng sợ, cuối cùng vùng vẫy khỏi cánh tay bà ngoại chạy vội lên phòng gọi mẹ.
Chưa tới nơi, cậu bé đã mếu máo, la lớn miệng:
“Mẹ ơi, con không muốn về nhà bà nội đâu… Con không muốn đâu… hức hức…”
“...”
Hứa Đào Nhi đã u sầu thì chớ, thêm con trai làm loạn, cô sắp phát điên rồi.
Nếu cứ thế này quả thực sẽ không ổn, cho nên, cô quyết định ôm Tần Minh ra khỏi nhà, cùng con trai đi đâu đó cho khuây khỏa.
Mua sắm cũng được… vui chơi cũng được… miễn là bận rộn để đầu óc cô không suy nghĩ linh tinh nữa.
Nghe tiếng xe của cô đi xa, hai ông bà lại tiếp tục trò chuyện.
“Nếu biết sớm mọi thứ sẽ trở nên như thế này, tôi nhất định không để cho con kết hôn với tên đàn ông khốn kiếp kia.”
Hứa lão gia đáp:
“Không phải ba vẫn hay nói đấy sao, đó là kiếp nạn của con bé, qua được kiếp nạn này thì mới có được hạnh phúc.”
Hứa phu nhân thở dài:
“Biết là kiếp nạn, nhưng ai nỡ lòng nhìn con cháu của mình chịu sự dày vò đau khổ đâu? A Lan nói với tôi, mấy hôm nay con gái tâm trạng bất thường, lúc vui lúc buồn, không được ổn định.
Tôi lo lắng con bị tái bệnh lại.”
Nghe đến bệnh của Hứa Đào Nhi, Hứa lão gia sắc mặt trùng hẳn xuống.
“Không biết có phải liên quan