Chất lượng của khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh đặc biệt tốt, từ nhà ở đến dịch vụ giải trí, các cửa hàng của những thương hiệu cao cấp, hay đến hệ thống giáo dục cũng đều được chu toàn.
Xã hội phát triển mạnh, giới siêu giàu mọc lên như nấm, ai nấy đều có mong ước sắm cho mình một mảnh đất tại khu đô thị dưới chướng Hàn Thị này.
Thế nên dân cư nơi đây không phải là ít, vậy mà chất lượng không hề bị giảm đi mà ngày càng được nâng cao.
Nhất là hệ thống giáo dục từ hệ mầm non lên phổ thông, đào tạo không biết bao nhiêu nhân tài trâm anh thế phiệt.
Để mà học được ở ngôi trường này, cũng cần có một trong hai điều kiện: hoặc là có hộ khẩu ở Hoàng Thành Mường Thanh, hoặc là có thư mời nhập học.
Nhóc con Tần Minh nhà cô là thuộc điều kiện thứ hai.
Lúc Tần Minh chỉ mới chập chững bước đi, hiệu trưởng đã gửi thư mời tới.
Sau vài lần như thế, cô đành hứa với hiệu trưởng đợi con lớn thêm chút nữa sẽ gửi thằng bé tới đây.
Căn bản cũng vì những điều kiện giáo dục nơi này quá tốt, hiệu trưởng của trường còn là chỗ quen biết nên mọi thứ đều rất thuận lợi.
Từ khi Tần Minh ra đời, một mình nuôi con nên cô cũng hiểu rõ, chỉ có con trai mới là quan trọng nhất đối với cô lúc bấy giờ…
Xe Ferrari của Hứa Đào Nhi dừng lại trước cổng trường học.
Dù chưa xuống xe, cô đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đứng ở bên ngoài cổng trường.
Xung quanh các bạn nhỏ đã được ba mẹ đón từ sớm, chỉ còn lác đác vài bé đang được phụ huynh dẫn đi.
Tần Minh mới lên lớp năm tuổi, vậy mà trông giống như học sinh cấp một, rất ra dáng ‘đàn anh’ của đám trẻ.
Có một vài bé đi qua còn quay lại chào cậu nhóc là anh, nhưng mà hình như cậu nhóc này đang không vui, gương mặt cứ nhăn nhó lại.
Hứa Đào Nhi chột dạ cảm thấy có lỗi.
Sau khi tắt máy xuống xe, cô nhanh chóng chạy về hướng con trai, chưng ra bộ mặt thật tươi cười nịnh nọt nhìn thằng bé.
“Ôi cục cưng của mẹ, để con chờ lâu… mẹ thành thật xin lỗi con yêu nhó!”
Cô ôm lấy con trai, hôn chụt chụt lên má thằng bé.
Gương mặt Tần Minh bụ bẫm, cả người mặc bộ đồ yếm bò xanh lam, trên vai đeo balo trông cực kỳ đáng yêu.
Chỉ như vậy, mọi bộn bề, mọi sự tủi thân trong lúc trên đường tới đây đều biến mất, cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
“Mẹ! Mẹ lại đến trễ!”
Tần Minh hôm nay như ông cụ non, hai tay khoanh trước ngực, cô ôm hôn cũng không thèm đáp trả.
Con cô, cô hiểu, thằng bé này hôm nay giận thật rồi.
Mới tí tuổi đầu mà lòng tự tôn còn cao hơn cả mẹ nó nữa, chẳng hiểu giống ai…
“Mẹ bị kẹt xe mà…”
“Lúc nào mẹ cũng lấy lý do kẹt xe như vậy!”
Cậu nhóc bắt bẻ.
“Ơ… ơ, mẹ nói thật mà.
Còn có camera hành trình đấy, nếu con không tin chút nữa lên xe mẹ mở cho con xem nhé!”
Hứa Đào Nhi vừa nói vừa cười xấu hổ với con trai.
Trộm vía, con trai cô càng lớn trông càng đẹp mắt, tuy rằng đường nét theo ông bà ngoại nó nhận xét ngoại trừ đôi mắt ra thì ngũ quan khác không giống cô cho lắm, cũng không giống Tần Dịch Phong, có thể do gen trội, rất đẹp.
“Hừ!”
Tần Minh chất giọng non nớt ‘hừ’ đầy hờn dỗi.
Hứa Đào Nhi hết cách, cố gắng dỗ ngọt con trai:
“Để bảo bối chờ lâu, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ thật lòng, thật lòng, thật lòng xin lỗi con trai yêu dấu.
Điều quan trọng phải nói ba lần, mẹ hứa lần sau không để con trai của mẹ chờ lâu như vậy nữa, đừng giận, mẹ dẫn con đi mua kem nhé!”
Tần Minh không để ý đến cô:
“Con không thích ăn kem!”
“Hả? Không thích ăn á?”
Cô nghi hoặc.
Không phải lần đầu cô nài nỉ con trai, nhưng chưa lần nào con cô giận lâu như vậy, cô hỏi cũng lặng thinh không trả lời.
Bất lực thở dài, con trai cô dứt ruột đẻ ra, sao tính cách lại ương ngạnh đến thế! Những lúc như thế này, cảm thấy nuôi con thật là khó!
“Con à…”
Thấy Tần Minh không chú ý đến mình, một ánh mắt cũng không dành cho cô.
Hình như từ lúc cô đến, nhóc con vẫn luôn nhìn đi đâu.
Tò mò, cô liền theo tầm mắt của nhóc nhìn sang, muốn truy tìm rõ nguyên nhân cội nguồn cơn giận dai như đỉa này của con trai…
Đối diện bên kia con đường, một em Koenigsegg Regera đập ngay vào mắt cô.
Dòng xe sang có nguồn gốc từ Thụy Điển, chỉ sản xuất tám mươi chiếc, không hơn.
Hôm trước cô mới đọc được trên báo, mức giá của em xe này rơi vào khoảng sáu triệu USD, cả nước mới chỉ có một em duy nhất được người của Hàn gia rước về.
Nghĩ như vậy, lồ ng ngực Hứa Đào Nhi chợt đập thình thịch.
Quả nhiên… Đứng gần chiếc xe còn có một lớn một nhỏ…
Hàn Thần hoặc cũng có thể không phải Hàn Thần, trên tay anh bế một bé gái bụ bẫm mặc chiếc váy màu hồng baby, mái tóc dài ngang eo, được cài một chiếc bờm nơ thật xinh giống như hành động phô trương thân phận tiểu công chúa bảo bối của Hàn gia.
Dù đã nghe loáng thoáng về việc người của Hàn gia sinh con, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến, trái tim Hứa Đào Nhi vẫn quặn thắt lại.
Cảm thấy ngột ngạt,