“Dư Thắng Nam, cậu là đồ trứng thối vong ân phụ nghĩa, lúc người ta giới thiệu cho cậu việc làm ăn cậu đều quên hết rồi ha, cậu, cậu tức chết tôi.” Tôi cầm điện thoại cách xa tai một chút, Tần Hương Liên oán giận người so với đàn bà còn đàn bà hơn, so với con gái còn con gái hơn.
Nói tới đây, tôi quên nói, Tần Hương Liên kỳ thật là một người đàn ông, ừ, ít nhất đặc thù sinh lý bên ngoài.
Tần Hương Liên tên thật Tần Tường, là lão hàng xóm hơn hai mươi năm của nhà tôi, sau lại phá bỏ ngôi nhà cũ và rời đi nơi khác, xây dựng liền thành một khối với nhà chúng tôi, ban đầu là cửa đối cửa, hiện tại biến thành cửa liền cửa.
Trước đây hắn vẫn là một thiếu niên anh tuấn tươi sáng trứ danh, sau khi trải qua một cuộc tình oanh oanh liệt liệt lại chịu nỗi khổ bị vứt bỏ, tựa hồ nội tiết tố đã xảy ra nghịch chuyển động trời, từ đó về sau, liền đi trên con đường thân nam nhi tâm con gái này không về. Mà tôi thủy chung kiên định cho rằng hắn vào một đêm mưa sa gió giật nào đó bị một cô gái mười sáu tuổi xuyên không nhập vào.
Trước kia, tôi coi hắn là đại ca ca; hiện tại, tôi coi hắn là tiểu muội muội.
Tôi nghe hắn oán trách xong rồi, mới mở miệng dỗ: “Thân ái, cậu nghe tôi giải thích, mới vừa…”
“Tôi ghét cậu ghét cậu!” Tôi đây còn chưa lên tiếng đâu, không nghĩ tới hắn lại bắt đầu diễn tập tiếp theo rồi. Tôi nhấn nại nghe hắn nói hết, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi hiện đang vội, về nhà lại giải thích cho cậu, ngoan ha…”
Vừa nhìn thời gian, không sai biệt lắm Lương Sâm sắp cất cánh, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy đồng chí Lương Sâm thân ái, nhất thời những gì không vui đều theo gió bay xa, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng không ít đấy.
Nhưng lúc tôi điều khiển cái xe rởm của Tần Hương Liên đang chuẩn bị lên đường đến sân bay, cư nhiên thu được một cái tin nhắn của Lương Sâm: máy bay tối nay, có thể không bay, chớ chờ.
Lương Sâm người này nói ít đến thần kỳ, ngày thường lúc tôi dở chứng nhàm chán sẽ gửi cho anh một ít tin nhắn hỏi thăm, nội dung phản hồi của anh lại quý giá không thể quý giá hơn.
Thí dụ như, tôi hỏi: anh ăn cơm chưa?
Anh trả lời: ăn.
Tôi hỏi lại: Công việc gần đây thế nào?
Anh trả lời: hoàn hảo.
Tôi hỏi lại: gần đây thời tiết biến đổi thất thường, anh phải chú ý thân thể .
Anh trả lời: tốt.
Đợi chút, đợi chút, mọi việc như thế…
Nếu không phải tôi có kinh nghiệm sa trường, khả năng đã sớm bị hán tử Lương Sâm này từng bước từng bước lạnh lùng đánh tả tơi.
Tôi thất vọng cầm di động trả lời Lương Sâm: trước khi cất cánh nói cho em biết, trễ hơn vẫn chờ.
‘Trễ hơn vẫn chờ’, một câu nói cỡ nào cỡ nào làm người ta rung động ? Ẩn chứa cỡ nào cỡ nào tình cảm sâu đậm nha? Ngay cả chính tôi cũng bị cảm động đây. Nhưng là, Lương Sâm tiên sinh cư nhiên nửa chữ chưa hồi đáp cho tôi!
Cảm giác thất bại bùng lên, tôi quyết định lấy tiền thưởng hai ngày trước bà chủ phát cho tôi, đi mua đôi giày tôi nhớ thương thậm chí ngay cả đợt giảm giá mùa hè cũng chưa bỏ tiền mua về. Nghĩ đến đây, tôi tùy tiện lấp đầy bụng rồi thẳng tiến đến tiệm giày trong trung tâm thương mại.
Nhưng sau khi trả tiền chợt thấy đau lòng lan tràn, vì giảm bớt loại đau đớn này, tôi quyết định trực tiếp đi luôn đôi giầy mới.
Vì thế, tôi chân đạp hơn nửa tháng tiền thưởng của mình đi bộ giết thời gian ở trong trung tâm thương mại, tâm tình ngược lại cũng có chút tốt đẹp.
Chẳng qua là, qua một đoạn thời gian rất dài sau đó, nghĩ đến quyết định này đều không khỏi làm tôi hối hận khó chịu…
***************
“Là tôi nói thời gian địa điểm không đủ rõ ràng sao?” Người đàn ông đối diện khẽ cau mày, giọng điệu vừa không vui lại nghiêm túc.
Tôi đây mới nhớ tới, tựa hồ cái Trầm Hương Các chó má gì đó chính là ở tầng cao nhất của cái trung tâm thương mại này.
Như vậy tôi có thể ngăn chặn sơ hở sao? Có sao? Có sao!
Tôi nuốt nước miếng, suy tư một lát, “Ngài không biết là cách tốt nhất khiến trưởng bối lưu lại ấn tượng xấu chính là —— cho đi tàu bay giấy sao?”
Sau khi nói xong, tôi quả thực bội phục mình chết mất, nảy ra ý tưởng hết sức thông minh. Chẳng qua là không nghĩ tới người đàn ông đối diện mặt lạnh nói: “Cô không biết là kẻ lừa đảo nhiều lắm, ngu ngốc rõ ràng chưa đủ sao?”
Tôi hắng giọng, cười theo nói: “Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy… Giữa chúng ta tựa hồ có một chút… hiểu lầm nho nhỏ.”
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên nhưng không có độ ấm, “Không muốn bị vu cáo ăn cắp, ngoan ngoãn theo tôi đi…”
“Ăn cắp?” Tôi thiếu chút nữa cười không ra tiếng, “Vị tiên sinh này, ngài nói đùa gì chứ? Tôi trộm của ngài cái gì ?” Chẳng là sau khi anh ta nói ba chữ, tôi rốt cuộc cười không ra tiếng .
“Thẻ tín dụng, số đuôi 7658, nhưng đã tiêu hao năm vạn nguyên nhân dân tệ.”
“Oái… Cái này, tôi hiện tại liền trả lại cho ngài.” Tôi vừa vươn tay vào trong túi vừa sờ loạn khắp nơi, nhưng là càng khẩn trương càng mò không ra, tôi lau mồ hôi hỏi: “Ngài có thể nghe tôi giải thích…”
Người đàn ông dường như căn bản không muốn nghe, xoay người lập tức đi đến thang máy, “Nói với cô một lần cuối cùng, đừng lãng phí thời gian của tôi, mười, chín, tám…”
Tôi mà đi theo anh ta, không phải ngu thì cũng điên rồi. Vì thế, tôi tự cho là thông minh tiến hành hành động chạy trốn về hướng ngược lại.
Vừa chạy vừa thong thả nghĩ, người nọ mặc tây trang, lại một bộ dạng áo mũ chỉnh tề, khẳng định không thể làm ra hành vi ở trong trung tâm thương mại đuổi theo một người phụ nữ chạy điên cuồng, trừ phi —— điên rồi.
Nhưng sự thật chứng minh, anh ta quả thật là người điên.
Lúc này, tây trang thẳng thớm, tên đàn ông hình người dạng chó cư nhiên thật sự ở phía sau tôi bắt đầu phát rồ điên cuồng đuổi bắt tôi.
Cuối cùng, cùng đường tôi chui đầu vào toilet nữ. Vừa nhấn tim đập cuồng loạn vừa hối hận lúc ra cửa vì sao không có lật xem hoàng lịch?
Còn chưa kịp thở đều, thì nghe được tiếng người đàn ông kia từ cửa truyền đến, “Vị tiểu thư này, phu nhân tôi mang thai, tôi rất lo lắng cho cô ấy, phiền tiểu thư giúp tôi đỡ cô ấy đi ra được không, cô ấy mặc váy hoa màu trắng xanh, chiều dài đại khái đến đầu gối, mái tóc dài thẳng, chân đi một đôi giày đế bằng màu trắng, trên tay đeo một cái vòng giấy, trên người mang một cái… Một cái túi lớn màu đen…”
Mẹ nó, cư nhiên hình dung tôi chuẩn xác như thế. Anh ta là quái vật hành tinh