“Chú Dư, chú mau đi ra đi mà, mọi người đều chờ dùng toilet đó.” Tần Hương Liên ở cửa toilet tận tình khuyên bảo.
Tôi lập tức chạy vội qua, “Lão Tần, sao lại thế này?”
Tần Hương Liên vốn muốn dùng biểu tình phẫn nộ tiếp đón, nhưng đột nhiên lại đổi thành mỉm cười rất có phong độ, tôi nhất thời phản ứng lại, thì ra là tôi dính hào quang của sao chổi phía sau.
Tần Hương Liên mỉm cười nói: “Tôi đã ở trong này khuyên chú Dư một tiếng rồi, chú ấy không chịu đi ra…”
Tôi gãi đầu đi qua, “Ba, ba nghe thấy không? Con là Thắng Nam, mau đi ra, lão Tần tiêu chảy, nếu ba không mở cửa, hắn vãi ra quần mất …”
Nhất thời Tần Hương Liên dùng ánh mắt hung hăng khoét tôi một đao, “Dư Thắng Nam…”
Tôi vội làm động tác “Xuỵt” một cái, “Cậu có còn muốn tôi đem ông ấy ra đây không?”
Tần Hương Liên tức giận “Hừ” một tiếng sau đó khoanh hai tay ôm bụng tình ý dạt dào nói: “Chú Dư, cứu mạng nha…” Sau đó liếc mắt, “Người ta… Thật sắp ra quần rồi …”
Không đến vài giây, ba tôi quả nhiên mở cửa, sau đó lệ già tung hoành nói: “Tiểu Nam, mẹ con đâu? Mẹ con đi đâu vậy? Ba tìm khắp nơi cũng không tìm thấy cô ấy đâu.”
Tôi đỡ ông đến sô pha bên kia ngồi xuống, những nhân viên xem náo nhiệt ở dưới ánh mắt lạnh như băng của Tần Hương Liên đã tản đi nên làm gì thì đi làm việc đó.
Lúc này, Miêu Thuật đi tới hỏi tôi, “Sao lại thế này?”
Tôi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi hôm nay vừa lúc không có thời gian, cho nên làm phiền lão Tần giúp đỡ trông nom ba tôi một chút.”
Tần Hương Liên đã đi tới, cầm khăn tay đưa vào tay ba tôi, ba tôi không nhận ngược lại gắt gao ôm lấy cánh tay của tôi, “Nam Nam à, chúng ta về nhà nhanh chút nha, mẹ con với chị con sẽ lo lắng.”
Tôi trấn an ba tôi, “Ba, hôm nay con bề bộn nhiều việc, ba ngoan ngoãn ở nơi này của lão Tần chờ con, con cam đoan xong việc liền đưa ba về nhà. Hơn nữa, lão Tần thích nói chuyện phiếm với ba như vậy, nếu ba đi rồi, hắn sẽ khổ sở, đúng không Lão tần…”
Lão Tần chỉ có thể phối hợp giật giật khóe miệng.
Ba tôi dần dần bình tĩnh lại, tôi liền đi theo Miêu Thuật và Tần Hương Liên vào phòng khách.
Miêu Thuật vừa ngồi xuống liền mỉm cười nói: “Tần tiên sinh, ngài tan tầm không nói chuyện công việc, tôi cũng chỉ có vào thời gian ngài đi làm mạo muội quấy rầy.”
Ôi, sao chổi này hóa ra cũng biết nói tiếng người ?
Con người Tần Hương Liên này tuy rằng không có khí khái đàn ông gì, chỉ là đầu óc cũng vô cùng giảo hoạt. Lúc này chớp mắt liền nói: “Mọi người đều là anh em, không cần khách khí như vậy, hai ta không phải đã ngủ chung một giường rồi sao?”
Miêu Thuật: “…”
**********************
Tôi vẫn nghĩ đến lão Tần là cái tên gặp sắc quên lợi, không nghĩ tới là, hắn lại có thể ương ngạnh giống như nhà bị cưỡng chế giải phóng mặt bằng, kiên quyết không chuyển khỏi nơi này trước thời hạn thuê. Thế cho nên, khi Miêu Thuật chau mày rời đi, tôi âm thầm vui mừng trong lòng.
Xem, cái này là hậu quả tự tin mù quáng.
Tôi thấy lão Tần cũng rất bận, liền dẫn ba tôi về nhà. Vừa đến lầu dưới nhà, một vị phu nhân ăn mặc sang trọng quay cửa kính xe xuống, cười nói: “Dư tiểu thư, chúng ta nói chuyện đi?”
Tôi vừa thấy người tới, lễ phép cười cười, “Rất xin lỗi, Miêu phu nhân, tôi hiện tại không rảnh.”
Diêu Lệ Trânmột chút không buông tha, lại có thể xuống xe đi đến trước mắt tôi, “Một mình mang theo ba rất vất vả chứ? Hơn nữa lại là một người ba luôn gây họa.”
Tôi quay đầu không vui nói: “Miêu phu nhân ngài thật sự là vất vả, còn cố ý bỏ công điều tra, đáng tiếc để cho bà thất vọng rồi.”
Bà ta thờ ơ cười cười, “Vừa hay tôi có quen biết với một vị trưởng viên dưỡng lão, lấy giao tình của tôi với ông ta, tôi cam đoan bọn họ sẽ đối với ba cô rất tốt.”
Tôi cười nói: “Không dám làm phiền Miêu phu nhân, ba tôi tự tôi cũng có thể chăm sóc rất khá.”
Bà ta thấy tôi muốn rời đi, vội gõ giày cao gót đuổi theo, “Dư tiểu thư, đã có tiền có năng lực làm cho ba mình được trải qua cuộc sống tốt hơn, sao cô lại cố chấp như vậy? Nói thật, kiên nhẫn của tôi sắp để cho cô dùng hết rồi. Nói thật với cô, cô đưa ba cô đến nơi nào, một cuộc điện thoại của tôi liền có thể làm cho bọn họ giống như lúc này trả về cho cô, trừ phi cô một ngày hai mươi tư giờ không làm việc, tự mình chăm sóc ông ta.”
Nói thật, lời đó của bà mo biết cắn người này thành công chọc giận tôi, tôi quay đầu đi đến trước mặt bà ta, có chút tức giận nói: “Hóa ra là bà làm?”
Diêu Lệ Trânôm cánh tay hếch cằm nhìn tôi cười. Trời ạ, xem điệu cười xấu xa của bà ta, cho bà ta phủ thêm áo choàng đội thêm mũ, lại cầm thêm cái chổi, bà ta liền thật sự trở thành một mụ phù thủy biến thái nha.
Tôi tức giận đến hít sâu một hơi, rồi sau đó cười nói: “Nếu Miêu phu nhân hãnh diện như vậy, tôi không hợp tác thì thật là có chút ngượng ngùng.”
Diêu Lệ Trân lấy điện thoại ra, bấm vài số, “Lão Trần à, vị Dư tiên sinh tôi đã đề cập với anh, buổi chiều tôi sẽ đưa ông ta đến chỗ anh…”
Bà ta cúp điện thoại sau đó đắc ý dào dạt nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Vẫn là kẻ có tiền tốt nhất, tùy tiện gọi điện thoại là có thể chơi đùa người nghèo xoay vòng vòng.”
Bà ta nhướng mày, đối với lời nói của tôi không thèm để ý chút nào.
“Xin hỏi, kế tiếp tôi nên làm những gì đây?” Tôi nghiêm túc hỏi.
Diêu Lệ Trân đảo mắt, “Từ chức…”
Tôi cười lạnh, “Ngài đùa tôi rồi, không thể nào.”
“Làm việc cho tôi …” Giọng nói của bà ta nghiêm túc, một chút cũng không giống nói đùa.
“Tôi rất thích công việc hiện tại của mình…” Tôi nhíu mày nói.
Bà ta nhíu mày, “Đây cũng là điều kiện đàm phán của cô, đúng không? Tôi hiểu…”
Tôi không lên tiếng.
“Tiền lương tháng này…” Bà ta vươn một ngón tay.
Tôi ra vẻ trấn định suy tính, kì thực trong lòng đã ra quyết định.
Bà ta thấy tôi trầm mặc, lại bổ sung: “Hơn nữa phí dụng của ba cô không cần cô gánh chịu một phân tiền.”
Nói đến mức này, tôi nếu không đáp ứng thì nhất định là một kẻ đần độn chính tông rồi.
Vì thế, tôi đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Bà ta chạm vào tay tôi tượng trưng rồi ghét bỏ rụt trở về.
*****************************
Diêu Lệ Trânquả nhiên không lừa tôi, buổi chiều liền có chuyến xe đặc biệt đến đón ba tôi đi rồi.
Tôi đi theo đến trại an dưỡng thì thấy, cư nhiên là cái loại trại an dưỡng cao cấp ở trong đó một ngày đã có thể làm cho tôi phá