Mọi người đã tập trung hết ở ngoài chuẩn bị cho những giai đoạn cuối cùng của cuộc thi, thắng thua đã rõ. Tiếp theo sẽ đến phần trao giải, Kỳ Vân nhìn đám đông phía xa một lần,nắm chặt tay, cắn răng chạy vào rừng. Có hơi sợ nhưng cô vẫn cắn răng đi vào, đó là điện thoại của cô, bao nhiêu hình ảnh kỹ niệm,còn có dữ liệu quan trọng nữa, không thể để mất được.
Cô vừa đi vừa phân biệt phương hướng. Bản đồ hiện tại cô không có trong tay, cô chỉ dựa vào trí nhớ và sự phán đoán của mình mà tìm đường. Khó khăn lắm mới đến được trạm thứ tư. Nhưng rậm rạp thế này biết tìm ở đâu đây.
Trong lòng vô cùng gấp gáp!
Kỳ Vân chỉ còn cách vạch từng bụi cây, cố gắng không bỏ sót chỗ nào. Nhiều cành cây nhọn đâm vào tay cô cũng cố chịu đựng bây giờ phải nhanh chóng tìm được điện thoại rồi quay về trước khi trời tối.
Sắc trời dần chuyển sang một màu đen, Kỳ Vân nhìn lên, áng chừng khoảng gần một tiếng nữa sẽ tối hẳn, cô thầm nghĩ không ổn, nhưng điện thoại vẫn chưa tìm ra khiến cô sốt ruột.
"A...!"
Kỳ Vân kêu lên một tiếng, đúng là càng rối thì càng không làm được gì. Vì bước quá vội cô vấp hòn đá té ngã xuống đất. Tay cô vô tình chạm trúng bụi gai, máu tươi từng giọt chảy ra thấm ướt cả màu xanh của lá, nhưng mà hình như cô sờ phải vật gì cứng cứng.
Nén đau đớn Kỳ Vân ngồi dậy nhìn, là điện thoại của cô, chính vì rớt vào bụi gai nên cho dù lúc nảy cố tìm thế nào cũng không thấy. Cuối cùng ông trời cũng giúp cô. Thật là "trong cái rủi có cái may."
Nhưng sau khi tìm được điện thoại vấn đề lớn nhất lúc này là chân cô hình như bị trật rồi, cố cử động nhưng đau đến nổi hít vào một ngụm khí lạnh. Mà trời thì đã mờ tối, cảnh vật cũng nhìn không rõ nữa rồi.
Bây giờ phải làm sao. Có một sự hoảng sợ đang lấn áp cô. Không được nhất định phải bình tĩnh tìm cách.
Kỳ Vân mày không được sợ! Nhất định phải tìm được cách.
Cô bật nguồn điện thoại, màn hình phát sáng vẫn chưa có hư, có lẽ vẫn còn hy vọng, cô bấm số điện thoại hỗ trợ trong đoàn hồi sáng cô có lưu lại. Thầm nghĩ bây giờ thật có ích, nhưng mà đáng tiếc vì ở trong rừng nên sóng rất yếu chập chờn trong trạng thái đang kết nối, kết quả là đợi mãi vẫn không thể gọi được.
Thử nhiều lần kết quả vẫn là không thể kết nối.
Kỳ Vân cố hết sức đứng dậy nhưng không được, chân cô nhấc không lên, chẳng lẽ cô phải ở lại chỗ này hay sao? Cô không muốn, ở đây trời tối thật là đáng sợ. Cô cũng không dám gọi nữa, pin còn lại rất ít phải để dành phòng khi bất trắc.
Trò chơi kết thúc đã lâu, sinh viên bắt đầu tụ tập lại thành từng nhóm ăn tối, xôn xao bàn tán về cuộc đua vừa qua.
Trần Kha Nghị lúc chiều khi anh lên trao giải ba cho đội của Kỳ Vân, không thấy cô, bây giờ đến giờ ăn tối cũng không thấy cô xuất hiện. Rốt cục cô đang ở đâu? Tự dưng trong lòng Trần Kha Nghị có dự cảm không lành khiến anh vô cùng lo lắng.
Trần Kha Nghị nhanh chóng tiến về phía đội của Kỳ Vân đang ngồi ăn cơm hỏi: "Các em có thấy Anh Thu ở đâu không?"
Cả nhóm bị hỏi bất ngờ, bắt đầu chậm chạp suy nghĩ. Rõ ràng nhóm đông như vậy, lúc tham gia trò chơi còn ai để ý ai nữa.
"Là bạn sinh viên mặc áo đỏ." Anh sốt ruột bổ sung thêm.
"Hình như lúc đến trạm thứ năm em thấy cô ấy quay lại hướng vào rừng, sau đó không thấy nữa." Nói tên Anh Thu thì không có ấn tượng nhưng về màu sắc áo, hôm nay Kỳ Vân mặc áo màu đỏ nổi bật, nên cũng để lại chút ấn tượng với cô sinh viên này, lúc chiều cô ấy có thấy Kỳ Vân quay đi nhưng cũng không để ý lắm. Chỉ là nhìn thoáng qua sau khi nhìn lại liền không thấy đâu. Đây chỉ là suy đoán cô ấy không dám chắc chắn.
Trần Kha Nghị thầm mắng: "chết tiệt!" Vẻ mặt anh lộ rõ sự bất an kèm tức giận, anh lấy đen pin rồi chạy nhanh về phía bìa rừng.
Trời tối như vậy nếu quả thực cô còn ở trong rừng thì rất nguy hiểm. Anh phải nhanh chóng tìm được cô.
"Anh Thu em ở đâu?" Vừa đi Trần Kha Nghị vừa gọi lớn. Vì lúc chiều anh không theo vào rừng, nên cũng không nắm rõ đường đi, mà các ký hiệu chỉ đường buổi tối muốn phân biệt không phải là chuyện dễ.
Đường đi gập ghềnh lại ẩm ướt, khó khăn lắm anh mới đến được trạm thứ tư.
Kỳ Vân đến giờ cô vẫn ngồi im một chỗ, co ro một góc, không phải là cô không muốn đi mà là nhấc chân lên không được. Môi bị cô cắn đến trắng bệch, cô cố gắng bật đèn điện thoại giơ liên tục lên hy vọng mọi người không thấy cô sẽ đi tìm, thấy được ánh sáng sẽ chú ý đến chỗ này. Tuy nhiên đông như vậy không biết có ai để ý cô vắng mặt ở đó hay không.
Mà điện thoại cũng sắp hết pin rồi.
Kỳ Vân rơi vào trạng thái vô cùng tuyệt vọng! Nước mắt chảy ra không ngừng, lại đói lả người. Rất mệt mỏi.
Trần Kha Nghị nhìn thấy ánh đèn chớp sáng, nhanh chóng rọi đèn chạy lại.
"Anh Thu có phải là em không?" Anh kêu lớn.
Kỳ Vân nghe thấy tiếng gọi mình, mừng đến phát khóc vậy là được cứu rồi.
"Em ở đây!" Cô dồn toàn bộ sức lực của mình kêu đến khàn họng sợ đối phương không nghe được.
Trần Kha Nghị xác định được vị trí nhanh chóng chạy đến, anh ngồi xổm xuống trước mặt Kỳ Vân. Trái tim của anh bây giờ mới được thả lỏng. Thật biết cách hành hạ người ta.
Kỳ Vân thấy được người đến cứu mình, còn là Trần Kha Nghị bỗng dưng thấy vô cùng tủi thân và uất ức muốn nói ra vậy là nhào vào lòng Trần Kha Nghị khóc lớn.
Trần Kha Nghị bị cô dựa vào khiến anh sửng sốt vài giây, sau đó anh vòng tay ra sau ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an. Người cô thật lạnh không biết đã ngồi đây bao lâu rồi, anh dùng tay xoa xoa lưng cô nói: "Không sao rồi, có tôi ở đây!" Vốn dĩ anh đang định mở miệng mắng cô nhưng thấy cô khóc những lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong.
Kỳ Vân khóc xong mới bình tĩnh lại được bây giờ mới chịu chui ra khỏi các ôm ấp áp của Trần Kha Nghị.
"Cảm ơn thầy!" Cô lấy tay chùi nước mắt, tay cô dính bẩn chùi hết lên mặt.
Có ánh đèn chiếu sáng, Trần Kha Nghị vẫn thấy rõ được khuôn mặt Kỳ Vân, mặt mũi tèm lem còn dính bẩn xấu chết đi được.
"Vì sao lại chạy vào rừng?"
"Em tìm điện thoại." Cô hít hít mũi trả lời.
"Sao không tìm người đến giúp lại chạy một mình vào đây có biết là rất nguy hiểm hay không?" Nếu mất điện thoại có thể tìm anh đến giúp, không chỉ anh mà còn rất nhiều người, lại ngu ngốc đi một mình, hại anh lo lắng không yên. Nếu anh không tìm được cô thì sao. Chuyện gì sẽ xảy ra, đến đây anh không dám nghĩ tiếp nữa.
"Ai cũng bận hết, với em nghĩ sẽ nhanh chóng tìm được rồi đi ra ngoài." Cô tủi thân nói, cô không quen ai hết, Đan Linh cũng không thấy đâu, còn anh mạnh lạnh không thèm nhìn cô lấy một cái, thật sự thì cô không dám nhờ.
"Em nghĩ suy nghĩ của em hoàn hảo lắm sao?" Cô nghĩ không có việc gì sẽ không có việc gì thật sao?
"Nếu tôi không tìm được em sẽ thế nào chứ..." Anh còn muốn nói tiếp nhưng khi thấy Kỳ Vân cúi đầu, trông như một đứa trẻ phạm sai lầm đang đợi người lớn trách phạt thì anh lại thấy không đành lòng, muốn nói rồi lại thôi. Bây giờ phải nhanh chóng ra khỏi đây. Càng ở lại lâu càng nguy hiểm.
"Đứng lên tôi đưa em về." Anh nắm lấy tay Kỳ Vân kéo cô đứng dậy, Kỳ Vân thụt tay lại, nhíu chặt mày, nước mắt lại chảy ra.
Trần Kha Nghị kéo tay Kỳ Vân lại mở ra, bàn tay mềm mại của cô bị gai đâm đỏ lên, vẫn còn rướm máu, gai đâm vào vẫn còn sót chưa được gỡ ra.
Mà Kỳ Vân lúc đó chỉ lo làm sao thoát được khỏi nơi đây làm gì còn cảm nhận được đau đớn. Bây giờ bị Trần Kha Nghị nắm lấy cô mới ý thức được tay mình có vết thương.
Trần Kha Nghị rọi đèn chiếu sáng vào tay Kỳ Vân, anh chăm chú
gỡ từng cây gai ra khỏi tay cô. Thấy cô hít mạnh vì đau, anh lại ghé sát lại thổi nhẹ vào tay cô. Hơi mát từ miệng anh toả ra cứ như liều thuốc tiên làm cô cũng thấy bớt đau hẳn. Không ngờ anh còn biết dịu dàng như vậy.
"Còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Kỳ Vân chỉ vào chân mình: "hình như bị trật rồi."
Trần Kha Nghị chạm vào chân Kỳ Vân, anh thử xoay nhẹ cô liền kêu lên: "Á.. đau thầy nhẹ tay chút."
"Để yên tôi nắn khớp lại." Chỉ mới nửa ngày không gặp, mà cô trở thành bộ dạng thật thảm hạ, còn bị thương khắp người nữa. Làm người ta muốn làm lơ cũng không xong.
Kỳ Vân tỏ vẻ không tin, anh là thầy giáo không phải bác sĩ có biết làm không đó. Lỡ hại cô gãy luôn chân thì làm sao rời khỏi chỗ này. Mặc dù với phương diện học hành cô rất tin tưởng anh, nhưng còn vấn đề y học cô hoàn toàn không tin tưởng chút nào.
Nhìn ánh mắt của Kỳ Vân hình như anh biết cô suy nghĩ gì không nhanh không chậm mở miệng: "Ba tôi là bác sĩ." Anh tìm bừa lý do trấn an cô.
Kỳ Vân còn đang muốn nói ba anh làm bác sĩ chứ có phải là anh đâu. Thì Trần Kha Nghị đã nhân lúc cô không chú ý mà nắn lại khớp.
Kỳ Vân đau đến nổi nước mắt chảy ra không ngừng.
Trần Kha Nghị ngước lên hỏi: "Cử động thử xem còn đau không?"
Kỳ Vân lắc lắc cổ chân mặc dù còn hơi đau nhưng so với lúc trước đã có thể cử động được rồi.
Đúng là kỳ diệu!
Cô quyết định sau này sẽ tin tưởng anh tuyệt đối.
"Được rồi về thôi!" Anh đỡ cô đứng dậy. Kỳ Vân đi theo Trần Kha Nghị. Chân cô vẫn còn đau nên đi từng bước chậm.
Trần Kha Nghị dừng lại, anh quỳ xuống: "Lên đi tôi cõng."
Kỳ Vân xua tay: "không cần, em có thể tự đi được." Như vậy hình như không được tốt lắm.
"Em muốn đến sáng mai chúng ta mới có thể rời khỏi đây đúng không?" Anh chỉ vào đèn pin: "Dây dưa với em ở đây cả buổi pin cũng sắp hết rồi, nhanh lên." Dù họ đang ở bìa rừng, nhưng sâu bên trong vẫn là rừng nguyên thủy, động vật hoang dã tất nhiên vẫn còn, không cần nói đến cọp hay hổ chỉ cần mấy con chó sói hoặc một con rắn cũng đủ tạo ra nguy hiểm chết người.
Kỳ Vân không còn lý do từ chối, với lại cô cũng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Vì thế cô ngượng ngùng nhìn Trần Kha Nghị khuôn mặt hơi đỏ lên, chậm chạp quàng tay ôm cổ anh để anh cõng đi.
Lưng của Trần Kha Nghị rất rộng và ấm lại còn êm nữa chứ. Cô dựa sát người anh tìm chút ấm áp, cả người cô lạnh cóng được anh sưởi ấm thật thoải mái, mũi vô tình mà cọ cọ trúng tóc anh, có mùi hương dầu gội kèm theo mùi cơ thể nhàn nhạt của anh tạo ra một mùi rất cuốn hút. Cô còn nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch sắp rớt ra khỏi lồng ngực rồi.
Không biết Trần Kha Nghị có cảm nhận được tim cô đang vì anh mà đập nhanh không? Nếu có thì chắc là vô cùng xấu hổ.
Kỳ Vân tham lam hít thêm mùi hương từ tóc anh.
Nếu bây giờ cô nói: "Em thích thầy!" Không biết anh có hoảng loạn mà quăng cô xuống đất không? Kỳ Vân tự mắng mình điên rồi, thật ra cô rất muốn hỏi nhưng chưa đủ dũng khí.
Với lại cô đã nói đây không phải là lần cuối hay sao. Muốn gì thì cô cũng phải thành công vượt qua kỳ thi tuyển chọn mới được.
"Yên lặng, đừng lộn xộn." Trần Kha Nghị vì cô ở trên lưng cứ ngọ ngoậy không yên bất mãn lên tiếng cảnh cáo.
"Em biết rồi!" Cô bỉu môi bất mãn, nhưng không còn lộn xộn nữa.
Cô vì bị cảnh cáo mà không dám nhúc nhích, hít thở cũng không dám thở mạnh sợ thầy Trần của cô không vui mà thả cô xuống.
Từ từ cơn buồn ngủ ập đến, Kỳ Vân nhắm mắt hưởng thụ tấm lưng ấm áp mà chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ Kỳ Vân thấy mình đang đạp xe trên con đường làng. Hai bên là cánh đồng hoa bồ công anh. Từ đâu một cơn gió thổi đến. Từng cánh hoa bồ công anh chậm rãi bay lên, Kỳ Vân bị cảnh đẹp trước mắt thu hút. Cô dừng xe, đi vào giữa cánh đồng chạy cheo những cánh bồ công anh. Cô dang tay ra, từng cánh hoa mềm mại lướt qua tay cô rồi tiếp tục bay theo gió.
Cô cứ chạy, chạy mãi đến lúc đã thấm mệt mới dừng lại.
Kỳ Vân ngồi xuống, thở gấp, nhưng vẫn không quên nhìn theo sự chuyển động của hoa bồ công anh.
Từ phía xa, có một luồng ánh sáng xuất hiện, đủ màu sắc thật đẹp, nhưng quá chói, Kỳ Vân giơ tay lên che mắt.
Đợi khi ánh sáng dịu lại cô mới từ từ mở mắt ra.
Từ trong ánh sáng cô thấy một người đàn ông bước ra, đi về phía cô, anh ta nở nụ cười còn chói mắt hơn luồng ánh sáng kia nữa. Càng lại gần cô càng thấy rõ diện mạo của người đàn ông, thật đẹp, phía sau anh ta còn tỏa ra ánh hào quang lấp lánh. Thiên thần là có thật sao?
Anh ta đưa tay về phía cô nói: "đi cùng tôi nhé."
Cô gật đầu nắm lấy tay anh ta. Bàn tay thật ấm.
Người đàn ông nắm tay cô chạy xuyên qua cánh đồng hoa, lâu lâu còn quay về phía cô mỉm cười. Càng nhìn cô càng thấy diện mạo này có vẻ quen mắt. Cô nhíu mày suy nghĩ. Trong đầu xuất hiện một cái tên "Trần Kha Nghị" Chính là anh, người làm trái tim của cô thổn thức.
Kỳ Vân bất ngờ, thật sự là anh sao? Cũng tốt cô đã nắm được tay anh, anh còn dịu dàng nhìn cô như vậy, không như bên ngoài thật là đối ngược hoàn toàn.
Kỳ Vân còn muốn ở bên Trần Kha Nghị lâu hơn nữa. Nhưng cô lại bị tiếng ồn cùng ánh đèn đánh thức.
Thật đáng tiếc! Còn chơi chưa đã mà. Còn muốn nắm tay anh thật lâu.
Kỳ Vân mở mắt ra, bây giờ cô mới ý thức được mình đang còn dựa vào lưng Trần Kha Nghị. Được anh giúp đỡ còn chiếm tiện nghi của anh mà ngủ, may là không có chảy nước miếng nếu không thật đáng xấu hổ. Mà Trần Kha Nghị không biết dừng lại từ lúc nào, đứng cách xa chỗ cắm trại một đoạn.
Là anh sợ phá giấc ngủ của cô mà dừng lại tại đây không đi tiếp. Có phải như vậy không?
"Dậy rồi sao?" Thấy người trên lưng động đậy, anh lên tiếng.
"Dạ, thầy mau để em xuống" Cô đỏ mặt.
Trần Kha Nghị cuối thấp người, Kỳ Vân lưu luyến buông tay đứng dậy.
"Cảm ơn thầy!" Nếu không có anh không biết bây giờ cô ra sao rồi.
Trần Kha Nghị vỗ vai Kỳ Vân: "Được rồi mau về nghỉ ngơi đi!" Sau đó anh nghiêm giọng nhắc nhở: "Lần sau không được tự ý đi một mình, rất nguy hiểm."
"Dạ em biết rồi!" Có đánh chết cô cũng không dám nữa. Kỳ Vân cúi chào Trần Kha Nghị rồi đi về phía trại của đội mình.
Đợi Kỳ Vân đi vào trại, Trần Kha Nghị mới xoay người rời khỏi.