Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Ngủ lại


trước sau

Khi cô chạy đi tai thỏ trên đầu cô cũng đung đưa theo từng cử động trông thật đáng yêu! Trần Kha Nghị nhìn theo cô khẽ cười.

Điện thoại báo có cuộc gọi, nhìn số máy hiện thị trên màn hình anh thầm cảm thấy may mắn vì lúc này cô không có ở đây.

"Xin chào quý khách, không biết khi nào anh đến nhận phòng ạ?" Là giọng nói lịch sự của một cô gái phát ra.

Thật ra anh nói dối một chuyện là trước khi đi anh đã tiện tay đặt sẵn phòng khách sạn, dự định sẽ đợi cô sau đó cùng nhau về lại thành phố Z. Vừa rồi mẹ cô hỏi vấn đề chỗ ở, anh biết cơ hội của anh đã đến rồi, liền nhanh trí phủ nhận, sử dụng chút thủ đoạn để có được sự thương cảm của mẹ cô. Ở trong nhà cô không phải tốt hơn khách sạn sao? Lúc nò cũng có cô bên cạnh. Anh cảm thấy diễn xuất của mình cũng không tệ đó chứ!

"Xin lỗi tôi không đến nữa."  

Nhân viên hụt hẫng vô cùng. Vị khách này đặt phòng tận sáu ngày còn là phòng cao cấp nhất. Thông thường khách du lịch tới cũng chỉ đặt phòng hạng trung, còn đòi hỏi này nọ, kỳ kèo giá cả. Vị khách này lại khác, đặt phòng nhanh chóng, vô cùng sảng khoái. Nếu bỏ đi mối làm ăn này thì thật là đáng tiếc.

Giờ checkin là bảy giờ tối, đến bây giờ là mười một giờ. Quản lý khách sạn chờ đợi nóng lòng liền nhấc máy lên gọi hỏi thăm, nghe được anh nói như vậy tìm đủ lý do thuyết phục có phải dịch vụ không tốt khiến anh đổi khách sạn, hay là phòng ốc chưa đủ tiện nghi, họ còn bấm bụng đề nghị giảm giá... Nhưng thái độ vị khách này vô cùng hời hợt.

Trần Kha Nghị cắt ngang: "Tiền phòng tôi đã thanh toán xong, các cô kiểm tra đi, phòng cứ để lại nếu đến tôi sẽ thông báo."

Anh nói vừa xong, bên khách sạn ngay lập tức nhận được thông báo chuyển khoản. Khách Vip có khác, cũng thật hào phóng. Nỗi lo trong lòng được giải quyết. Dù cho vị khách này có đến hay không không còn quan trọng nữa rồi. Hai bên nói thêm vài câu liền cúp máy.

Vừa giải quyết xong, Kỳ Vân đẩy của chạy vào. Chỉ cần cô vào sớm một giây thôi kế hoạch này liền bại lộ. Tay cầm điện thoại hơi run lên, anh nắm chặt, ưu nhã đút vào túi quần.

"Ai gọi vậy anh?" Thấy Trần Kha Nghị cất điện thoại Kỳ Vân kiền hỏi.

"Ừm một người bạn chúc tết!" Anh ngoắt tay bảo cô lại gần.

"Ồ!" cô cảm giác có gì đó lạ lạ. Nhưng không biết là ở chỗ nào.

Mới tắm xong cả người cô thật tươi mát, mùi sữa tắm nhẹ nhẹ lan tỏa trong không khí. Kỳ Vân quấn khăn lông trên đầu ngồi gần anh.

"Sấy tóc cho khô không sẽ đau đầu." Anh nhẹ giọng nhắc nhở.

Kỳ Vân giơ máy sấy trên tay: "Em đang định làm đây." Nói rồi cô tìm ổ điện cắm vào,kéo ghế ngồi xuống,  bật chức năng lên, máy sấy phát ra tiếng xè xè.

Trần Kha Nghị đứng dậy trực tiếp cầm máy trong tay cô: "Để anh."

"Anh mau đi tắm đi!" Anh chỉ lo cho cô mà quên mất anh cũng không nên tắm khuya. Không tốt đâu.

"Ừm, làm xong anh sẽ đi!" Tay anh dùng lực vừa phải chạm vào tóc cô, tay kia di chuyển máy sấy liên tục, nhưng cũng rất cẩn thận cách xa đầu cô một khoảng vừa phải tránh gây nóng. Tóc cô thật mềm mại giống như kẹo bông, sờ vào rất thích. Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng rất chuyên nghiệp. Thông qua gương Kỳ Vân nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của anh, trong lòng vô cùng ấm áp.

Một lúc sau anh tắt máy: "Xong rồi đó."

Kỳ Vân chạm vào tóc mình, quả thật khô rồi. Hiệu suất của anh thật nhanh: "Không ngờ anh sấy tóc rất chuyên nghiệp nha!" Cô nheo mắt nhìn anh đăm chiêu: "Có phải... Làm việc này rất nhiều nên vô cùng thành thạo hay không?"

Anh xoa đầu cô làm một chỗ tóc rối tung: "Em là người đầu tiên đó."

Kỳ Vân vui vẻ cười ha ha. Trần Kha Nghị mặc kệ cô, mở vali lấy đồ đi tắm.

Thời gian đàn ông tắm so với phụ nữ thật khác biệt. Cô chỉ vừa mới xem được một đoạn phim anh đã tắm xong. Nếu không phải hôm nay trời khuya có hơi lạnh cô tắm hơi nhanh chứ gặp ngày thường phải hơn ba mươi phút cô mới ra khỏi phòng tắm.

Kỳ Vân liếc nhìn anh đang sấy tóc rồi tiếp tục xem phim. Anh rất không vui cô cứ như vậy bỏ qua mình. Anh gọi cô: "Vân Vân!" Rồi chỉ vào tóc
mình.

Cái người này! Phim đang đến đoạn hay lại gây chuyện. Cô lưu luyến bấm nút dừng xỏ dép chạy lại, tiếng dép ma sát với mặt sàn phát ra tiếng "Lẹp xẹp". Cô giật máy sấy trong tay anh giơ lên loạn xạ, còn nổi lên ý định xấu vò tóc anh đến rối lên.

Hừ dám vò tóc cô rối tung nhân đây có cơ hội trả thù.

"Em xem trọng điện thoại hơn anh sao?" Giọng anh lộ vẻ bất mãn.

"Nào có, anh là nhất!" Cô vòng tay hôn lên má anh một cái rồi tiếp tục công việc. Tóc ít nên rất nhanh khô, thoáng chốc là xong. Anh đang ghen với cái điện thoại đây mà.

Cô cất máy sấy, kéo anh ngồi xuống giường ánh mắt chớp chớp long lanh: "Thầy à, hôm nay là mùng một!"

Vẻ mặt này, còn có nụ hôn mới nảy nếu anh đoán không lầm là cô đang muốn xin xỏ gì đó. Những lúc muốn xin về sớm hay nhờ anh chỉ bài cô cũng dùng ánh mắt này mà nhìn anh.

Anh khoanh tay, hờ hững trả lời: "Ừ!"

Kỳ Vân xòe hai tay: "Tiền lì xì của em đâu?"

Biết ngay mà, anh lạnh lùng đáp: "Em lớn rồi!"

Cô bĩu môi, anh không khác gì nhà cô. Người ta tâm hồn ngây thơ biết mấy, vì vậy tiền lì xì không thể thiếu nha: "Em vẫn còn nhỏ!"

Anh chợt nhớ tới có bài hát rằng "Xuân nay em đã lớn nhưng vẫn thích bao lì xì..." Anh nhíu mày không trả lời, xem cô giỡ trò gì nữa.

"Chúc thầy năm mới phát tài phát lộc vạn sự như ý..." Cô nói một hơi không nghỉ rồi nhào đến "Chụt" trên mặt anh.

"Hôn lại, bao lì xì đỏ sẽ là của em." Anh chỉ vào môi mình chờ đợi.

Kỳ Vân muốn bao lì đến phát cuồng, mặt dày mà đưa mặt mình đến gần, chủ động hôn vào môi anh. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra làm gì có chuyện "ngồi mát ăn bát vàng", anh ghì chặt cô, tiến hành hôn sâu kiểu pháp. Đến khi anh hài lòng buông cô ra mặt cô đã trở nên phiếm hồng.

Anh đạt được mục đích, rất nhanh đặt bao lì xì vào tay cô.

Có cảm giác tay nặng trịch, Kỳ Vân tạm quên mình vừa bị "khi dễ" mở bao, hé mắt vào xem, ánh mắt sáng rực, lập tức vui vẻ đếm tiền. Nếu hôn một lần được một bao lì xì, thì hôn thêm hai lần nữa liền đủ tiền mua IPhone X. Xem ra cũng không có gì thiệt thòi.

"Có thể hôn thêm một lần nữa không?" Cô bất chấp mặt mũi mà đưa ra đề nghị với anh.

Trần Kha Nghị làm gì không biết cô gái này nghĩ gì. Anh cười gian, có thể xem như em lì xì lại cho anh cũng được.

Kỳ Vân không kịp đề phòng liền bị anh "khi dễ" thêm một lần. Cô tức giận chùi khóe môi trừng mắt nhìn anh.

"Ở lại đây với anh đi!" Anh ôm cô nói. Giọng nói đầy níu kéo không muốn cô đi.

Ba mẹ không phải ở dưới lầu sao, lỡ bị phát hiện... Không được, mặc dù cô rất muốn ở bên cạnh anh, nhưng mà suy nghĩ thế nào cũng không ổn. Kỳ Vân đau đầu tìm lý do từ chối không để anh buồn thì dưới lầu bỗng có tiếng động, cô hé cửa nhìn xuống phòng bếp có ánh đèn, tim cô giật thót một cái. Chắc là ba hoặc mẹ cô đi uống nước. Nếu để họ biết cô còn ở phòng anh thì thế nào cũng bị mắng một trận.

Trong lòng gấp gáp, cô vội từ chối anh: "Em về phòng đây, anh ngủ ngon." Chỉ muốn nhanh chóng về phòng của mình tránh bị phát hiện sẽ rắc rối.

Cô nhón chân đi nhẹ nhàng sợ phát ra tiếng động, về đến phòng cũng không dám bật đèn sáng, chỉ bật đèn ngủ, ánh sáng yếu ớt  để thấy đường đi. Cô ngồi phịt xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.

Trần Kha Nghị thì ngược lại, anh mất hứng không thôi, tắt đèn nằm xuống giường, tay vắt lên trán mắt mở trừng trừng, thở dài một hơi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện