Kế Hoạch Theo Đuổi Lại Vợ Yêu Lạnh Lùng Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương sau
- Oáp... Có chuyện gì mà ồn ào vậy?? Dương Tuyết ngáp ngắn ngáp dài hỏi nữ hầu Ngọc Anh. - Dạ thưa thiếu phu nhân... Quản gia Ngải Linh bị tam thiếu gia đuổi ra khỏi biệt thự ạ. - Sao cơ??? Cô còn chưa chơi đủ ả ta mà. Dương Tuyết nhanh chóng chạy xuống lầu thì thấy Ngải Linh đang cầu xin Dương Hoắc Nam. - Anh Nam à... Xin anh đừng đuổi em mà... Hức - Cút... Dương Hoắc Nam lạnh giọng. - Hức... Huhu em xin anh mà... Em không muốn mất công việc này. - Tôi không nói lần nữa... Biến cho khuất mắt của tôi. Mặc Ngải Linh khóc lóc xin tha nhưng Dương Hoắc Nam vẫn không khuất phục. - Anh cho quản gia Ngải Linh một cơ hội nữa đi. Dương Tuyết nãy giời nhìn Ngải Linh khóc lóc mà ớn lạnh. Haizz... Tại cô ta diễn đạt quá mà. Đã cầu xin mà còn uốn éo như con rắn nước vậy. Ngải Linh như vớ được cứu tinh liền bay qua lấy lòng Dương Tuyết. - Tam thiếu phu nhân... Tôi biết sai rồi xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. - Được thôi... - Cám ơn...cám ơn tam thiếu phu nhân... - ... Nhưng cô phải đứng ra trước cửa biệt thự và hét to 1000 lần " tam thiếu phu nhân là người hiền lương tốt bụng nhất. Tôi mãi mãi làm chó trung thành. - Tôi... - Sao...nếu cô không làm thì có thể cút. Dương Tuyết đưa ra một khuôn mặt cực kì "phúc hậu " nhìn Ngải Linh - Tôi nhất định sẽ làm.... Dương Tuyết cô cứ đợi đấy. Tôi sẽ trả lại cô gấp 10 lần.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương sau Báo lỗi chương
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện