Trong không gian tinh thần của Kỳ Tửu.
Thật ra, hầu hết không gian tinh thần của mọi người đều sẽ có sự biến đổi, dù chỉ vô cùng nhỏ.
Như vị trí và màu sắc của đóa hoa, cách bài trí của ngôi nhà, thậm chí là thiếu một nhánh cỏ,...!ít nhiều gì cũng sẽ thay đổi.
Về thời gian thay đổi, có thể cách mấy ngày, mấy tháng, hoặc mấy năm.
Nhưng không gian tinh thần của Kỳ Tửu lại không giống vậy, Việt Độc đã ở đây mấy tháng trời, nơi này vẫn là hồ nước, thảm cỏ và đền thờ, ánh dương ấm áp.
Mới gặp như nào thì bây giờ vẫn thế.
Đến hoa văn trên ngôi đền cũng không đổi lấy một li - cô dám lấy trí nhớ siêu việt của hệ thống ra đảm bảo!
Tóm lại, vẫn rất đẹp, rất thoải mái, cực kỳ thích hợp làm khu nghỉ dưỡng hưu trí.
Lúc này, Việt Độc đang ngồi với Kỳ Tửu bên hồ.
Bầu trời phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng và trong vắt như gương, mây trời lượn lờ xung quanh, đồng thời phản chiếu nét mặt nghiêm nghị của Việt Độc và khuôn mặt chán chường xinh đẹp của Kỳ Tửu.
"Bạn nhìn những cái này đi." Việt Độc nghiêm túc nói.
Trước mặt cô là một màn hình bán trong suốt rất lớn đang treo lơ lửng, kiến thức vật lí viết bên trên đều là những thứ con người ở thế giới này khó có thể tưởng tượng nổi, đến từ tiểu thế giới có cấu tạo tương tư nhưng tiên tiến hơn.
Đối mặt với kết tinh trí tuệ nhân loại (và một bộ phận sinh vật phi nhân loại), gương mặt đẹp đẽ, rung động lòng người của Kỳ Tửu lại bày ra vẻ "nhân sinh không còn gì luyến tiếc" (1).
"Tại sao ta phải xem mấy cái này, không thể..."
Cô ta nâng cánh tay trắng nõn lên che kín hai mắt, tựa như một khắc cũng không muốn thấy màn hình kia: "Ta nghĩ thứ này chả giúp được gì cho nhiệm vụ đâu.
Nếu thực sự hiểu hết chỗ này thì ta đã là ngôi sao mới của của ngành vật lý rồi, đến lúc đó ai mới phải bái ai làm thầy đây."
Việt Độc yếu ớt nói: "Đừng nói nhảm, chẳng qua bạn không muốn đi học chỉ vì lười thôi."
Kỳ Tửu hơi hất cằm, đã sai lè còn cứng đầu: "Đúng vậy đó."
Câu trả lời rất thắng thắn, không thèm che giấu suy nghĩ thật.
Việt Độc: "...Haizzz."
Chỉ thấy huyệt thái dương giật giật, đầu đau, đến đầu não dữ liệu cũng đau.
Đây mới chính là vấn đề.
Quả thực, cách hiệu quả nhất sẽ khiến Kỳ Tửu phải bận rộn hơn, đó là học hết kiến thức vật lý hiện có, sau đó tham gia kỳ thi vật lý gần nhất hoặc đại loại thế, diễn vai một nữ thiên tài vật lý trẻ, thu hút sự chú ý của Hình Kình Thương.
Những người toàn tâm toàn ý nghiên cứu học thuật phần lớn đều rất quý trọng nhân tài, thanh niên trẻ như giáo sư Hình cũng không ngoại lệ.
Đến lúc đó lại thỏ thẻ bên tai hắn vài câu, bày ra một chút thiên phú của bản thân, không lo hắn không chịu nhận học trò.
Nhưng tính Kỳ Tửu lười như vậy, ai dám trông chờ cô ta sẽ dốc lòng học vật lý?
Dù gì cũng không phải Việt Độc.
Giờ chỉ có chọn vài giả thuyết vật lý không ảnh hưởng nhiều đến tương lai, để Kỳ Tửu nói cho Hình Kình Thương, là phương pháp nhanh gọn nhất khiến hắn chú ý đến cô ta.
Tất nhiên đây cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao sau khi dị năng bùng nổ, cấu trúc của toàn bộ thế giới sẽ có biến đổi nhất định, đồng thời, thứ sức mạnh thần bí ấy cũng sẽ khiến bộ mặt khoa học thay đổi hoàn toàn.
Đến khi đó, những giả thuyết này đều trở nên vô dụng.
Song Kỳ Tửu vẫn không chịu xem.
"Chuyện này càng khó chấp nhận, ta chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường, kiến thức vật lý cao siêu nhất từng tiếp xúc cũng chỉ ở trong sách giáo khoa.
Làm sao có thể thuyết phục người ta tin rằng những điều đó là do ta nghĩ ra chứ?", cô ta đấu lí.
Việt Độc đáp: "Bạn dĩ nhiên không nghĩ ra được, nhưng bạn có thể bảo là do một vị lão nhân đã dạy bạn.
Mà vị kia chỉ yêu nghiên cứu, không màng danh lợi nên mới giao chúng cho bạn, hi vọng chúng được người đời biết đến...!Ít nhất cũng có thể khiến giáo sư Hình chú ý."
Khuôn mặt Kỳ Tửu vô cảm: "Nghe rắc rối chết."
Nói xong liền ngả người về phía Việt Độc, nằm gối đầu lên đùi cô, còn điều chỉnh tư thế sao