Sau nhiều ngày, Kỳ Tửu "bản tôn" (1) cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi nhà, để ánh sáng của thế giới thật soi rọi trên đỉnh đầu cô ta, làn da vốn đã trắng đến gần như trong suốt nay lại càng trong suốt hơn.
Có lẽ do ảnh hưởng của tâm lý, Việt Độc cảm thấy dường như Kỳ Tửu đã trắng hơn so với trước kia; cô có đầy đủ lý do để nghi ngờ, sở dĩ kí chủ trắng như vậy là vì suốt ngày làm tổ trong nhà tránh nắng.
Từ khi có bùa rối, Kỳ Tửu đã không thèm đến trường nữa.
Có điều lần này phải sang tỉnh khác, đâu thể để một Kỳ Tửu ngồi trên máy bay, một Kỳ Tửu lại ở lớp học được; chỉ đành sớm xin nghỉ rồi thu con rối về luôn.
Tài xế của nhà họ Kỳ đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe, thấy Kỳ Tửu tới liền đứng dậy chào hỏi: "Cô Kỳ."
Kỳ Tửu lạnh lùng gật đầu, lại ngáp một cái, đi thẳng vào ghế sau xe.
Tài xế mọi khi chỉ có nhiệm vụ đưa đại tiểu thư đến trường, đột nhiên nhận được thông báo đi sân bay, tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Song khi thấy cô ta cả người nhẹ nhàng, không mang theo nhiều đồ mà chỉ đeo một chiếc túi nhỏ lại có chút chần chừ: "Cô Kỳ ra sân bay không mang theo hành lý sao?"
"Đã có cả rồi, không cần nữa." Kỳ Tửu dựa vào ghế xe, nhắm mắt trả lời.
Tài xế: "À..."
Anh ta vừa thắt dây an toàn, vừa thầm nghĩ trong lòng: Cô Kỳ hôm nay trông có sức sống hơn trước rất nhiều!
Nào hay biết, mấy tháng nay, người anh ta nhìn thấy đều là những con rối cứng nhắc mà Kỳ Tửu dùng bùa tạo thành, có thể nói được với anh ta vài câu là tốt lắm rồi.
Nhà Kỳ Tửu cách sân bay không xa, dù trên đường bị kẹt xe thì cũng chỉ mất nửa tiếng là đến nơi.
Còn một lúc nữa mới đến giờ bay, Kỳ Tửu đã ung dung qua cửa kiểm soát an ninh, ngồi trong phòng chờ của khoang hạng nhất.
Vừa khéo, bên trong không có ai.
"Muốn ăn gì không?"
Việt Độc một mình đợi trong không gian tinh thần, tận tâm đóng vai quản gia ảo; chỉ cần Kỳ Tửu lên tiếng là có thể lập tức lấy ra một bàn đồ ăn ngon từ không gian hệ thống.
Kỳ Tửu không chút hứng thú: "Không muốn ăn."
Việt Độc: "Vậy thì chúng ta thảo luận, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ đi?"
Kỳ Tửu thở dài: "Không có tâm trạng."
Việt Độc cũng coi như đã biết sự lợi hại của người này, lười đến mức tích chữ như vàng, như thể nói nhiều hơn một tiếng liền bất tỉnh vậy.
Thật ra, lúc cô ta ở trong không gian tinh thần thì đỡ hơn, còn có thể nói được một đoạn dài...; có lẽ là do cảm thấy ý thức thể không cần mở miệng nên nói chuyện tương đối dễ dàng.
Việt Độc tạm thời từ bỏ việc trò chuyện với ký chủ.
Cô lẻ loi ngồi trong không gian tinh thần vắng bóng người, một bên nghịch nước hồ chơi, một bên suy nghĩ các phương án hoàn thành nhiệm vụ.
Một là hack vào hệ thống quản lí sinh viên của đại học tỉnh Z, sửa đổi danh sách, thêm Kỳ Tửu vào.
Phương án này hoàn toàn không thể thực hiện, sở dĩ nói ra chỉ đơn giản vì muốn liệt kê thử, không có tác dụng cũng không sao.
Hai là để Kỳ Tửu học dự thính (2) các tiết của giáo sư Hình.
Cách này xem ra cũng không được, vì sinh viên dự thính không thể so sánh với sinh viên chính thức, cũng không thỏa mãn yêu cầu nhiệm vụ của hệ thống chủ.
Ba là cô sẽ truyền lại cho Kỳ Tửu những kiến thức vật lý vượt xa trình độ khoa học hiện tại của thế giới này.
Với chỉ số thông minh của cô ta hẳn có thể dễ dàng hiểu được những định lý kia, thiếu nữ thiên tài vật lý xuất thế đương nhiên có cơ hội làm quen với giáo sư Hình.
...!Song đến lúc đó ai mới là học sinh còn chưa biết.
Bốn là trực tiếp đến gặp giáo sư Hình, lôi kéo bằng lợi ích.
Bất kể tiền tài, danh vọng hay những thứ hiếm có khó tìm ở thế giới này, trong cửa hàng của hệ thống chắc chắn có gì đó sẽ khiến hắn dao động, đổi lại là một cái tên sinh viên.
Nhưng biết đâu nhân vật chính lại là một học giả có đạo đức, mặc kệ đồ tốt đến mấy cũng kiên quyết không nhận một học sinh cao trung tầm thường làm đệ tử.
Tóm lại là...!Đọc t????????????ện ch????ẩn không q????ảng cáo == ????????U???? ????????????????ện.Vn ==
Tại sao hệ thống chủ lại đưa ra nhiệm vụ kiểu này vậy!
Trong khi Việt Độc bên này đang lao tâm khổ tứ, Kỳ Tửu ngược lại khá thư thái.
Cơ mà không hiểu vì sao lúc Việt Độc muốn tìm cô ta trò chuyện thì bị cô ta phớt lờ, đến khi cô không để ý nữa thì cô ta cứ như sợ bị coi nhẹ, ra sức thu hút sự chú ý.
"Lao động trí óc và lao động chân tay, ngươi nghĩ cái nào mệt hơn?" Kỳ Tửu hỏi.
Việt Độc lơ đễnh đáp: "Chắc là lao động chân tay."
Kỳ Tửu cười cười: "Vậy vài ngày hoạt động trí óc với vài giờ hoạt động chân tay thì cái nào mệt hơn?"
Việt Độc: "Hoạt động trí óc...!Không đúng, ý bạn là gì?"
Kỳ Tửu không trả lời ngay mà đặt ngón tay trắng nõn lên môi, lúc lâu sau mới thản nhiên nói: "Không có ý gì cả."
Việt Độc: "..." Tin chết liền!
Việt Độc ở trong không gian