Trong lòng Hứa Nhược Phi hiểu rõ, Lệ Đình Nam là chỉ lời nói dối qua điện thoại của cô lúc nấy.
Nhưng vẻ mặt cười như không cười của anh, còn có tiếng cười trầm thấp đều khiến cô trong nháy mắt cho rằng Lệ Đình Nam nhìn thấu thân phận thật sự của cô.
Đôi chân ngọc ngà đạp trên giày cao gót khẽ run lên.
May là cô đã trải qua rất nhiều cảnh tượng lớn, rất nhanh đã lấy lại sự trấn tĩnh.
Ném túi lên trên ghế sô pha, tư thế tao nhã ngồi xuống đối diện Lệ Đình Nam.
Nụ cười tiêu chuẩn giữ ở nơi khóe môi, giọng uyển chuyển nói: “Lệ tổng, anh nói đúng.
Chúng ta bàn chuyện chính đi, Lệ tổng muộn như thế còn gọi tôi tới công ty, chắc hẳn sẽ không chỉ vì muốn kiểm tra tôi có nói dối anh hay không nhỉ?”
Hứa Nhược Phi lại im lặng, đôi mắt trong veo phảng phất như biết nói vậy, chớp mắt với Lệ Đình Nam hai lần.
“Tôi đoán, Lệ tổng muộn như vậy còn gọi tôi đến công ty, lẽ nào là liên quan đến vợ chồng Hi Nhĩ? Hay là Lệ tổng đã hẹn được thời gian gặp mặt vợ chồng Hi Nhĩ rồi?”
Vẻ mặt đùa cợt thiếu nghiêm túc của Lệ Đình Nam khi nghe được phân tích của Hứa Nhược Phi đã thu lại.
Ánh mắt cao thâm khó dò nhìn kĩ người phụ nữ ngả ngớn trước mặt.
“Cô rất thông minh” Sau một hồi trầm mặc, Lệ Đình Nam mở miệng nói: “Nhưng có lúc, thông mình quá cũng không phải chuyện tốt gì, cẩn thận thông minh quá trái lại bị thông minh hại.”
Ngữ khí cảnh cáo của anh dọa Hứa Nhược Phi sợ đến nỗi sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Lệ Đình Nam liếc cô, bàn tay với nhưng đốt ngón tay rõ ràng nhấc tách cà phê, nhấp một miếng, thấm giọng.
“Buổi gặp mặt của vợ chồng Hi Nhĩ và tôi đặt vào thứ bảy tuần sau, đến lúc đó cô làm trợ lý của tôi, cũng làm bạn gái của tôi, đi cùng nhau”
“Chờ chút, Lệ tổng” Hứa Nhược Phi bắt được then chốt: “Bạn gái?
Anh không đưa vị hôn thê của anh tới sao?”
Chuyện cô muốn chia rẽ Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Mộng là thật.
Nhưng cô cũng không ngốc, dưới tiền đề mọi người đều nhìn nhận Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Mộng là một đôi, người đàn ông này rõ ràng là muốn mình làm bia đỡ đạn cho cô ta mà.
Đôi đổng tử đen láy của Hứa Nhược Phi nghiêm túc nhìn chằm chằm Lệ Đình Nam: “Lệ tổng, chúng ta thoải mái nói thẳng đi.
Quan hệ của anh và Hứa tiểu thư ra sao, là cấp dưới của anh, tôi không dám bình luận bừa bãi.
Thế nhưng anh yêu cầu tôi làm bạn gái đi dự tiệc cùng anh, tôi không thể đổng ý được.
Là cấp dưới của anh, trợ lý riêng của anh, hoặc là nhà điều chế nước hoa của tập đoàn Lệ Thị, đấy mới là thân phận thích hợp nhất của tôi.”
Giọng nói Hứa Nhược Phi trong trẻo, rõ ràng mạch lạc.
Cô nói xong, im lặng chờ cầu trả lời của Lệ Đình Nam.
Tim đập dồn dập, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng lúc này của bản thân.
Đối diện với Hứa Nhược Mộng, sớm muộn cũng phải thế.
Nhưng hiện tại một mình ở Lâm Xuyên này, nếu có khó khắn gì, Tô Vân Nhi và Tô gia không thể giúp đỡ mình ngay lập tức, thứ cô có thể dựa dẫm vào được cũng chỉ có bản thân mình.
“Trợ lý An, cô biết lời cô nói, có nghĩa là gì không?”
Thơi gian trôi qua, không biết qua bao lâu, Lệ Đình Nam cao thâm khó dò nhìn về phía Hứa Nhược Phi đang rất căng thẳng, chậm rãi mở miệng không biết anh đang nghĩ gì.
Hứa Nhược Phi sống lưng thẳng tắp: “Lệ tổng, tôi biết, nhưng đây là sự kiên trì của tôi, hi vọng anh có thể hiểu được”
Lệ Đình Nam thoải mái dựa lại vào sô pha, một tay khoát lên tay vịn của sô pha, nhíu mày: “Cho tôi một lý do”
“Sự chuyên nghiệp trong công việc của tôi yêu cầu tôi cho dù là có mặt tại nơi nào, trước hết là một nhà điều chế nước hoa, tiếp đó mới là phụ nữ, thân phận của tôi lớn hơn giới