Hứa Nhược Phi thức trắng đêm, lúc nãy trước khi đến phòng nghiệp vụ, đã dặm lại lớp trang điểm.
Sau khi che đi quầng thâm mắt, Hứa Nhược Phi lúc này ánh sáng sáng chói tỏa ra bốn phía, đôi chân thon dài dáng vẻ lười biếng tựa vào trên tường, cô từ trong túi áo vest móc tấm thẻ nắm giữ quyền hạn tối cao của toàn bộ công ty mà Lệ Đình Nam đưa cho cô ra, lướt thoáng qua mặt của nhân viên trước mặt.
“Lệ tổng kêu tôi đến điều chế nước hoa” Bờ môi đỏ diễm lệ của Hứa Nhược Phi khẽ mở, giọng nói uyển chuyển quyến rũ, giống như đúc người phụ nữ quyến rũ Lệ tổng trong truyền thuyết!
Con mắt phong tình vạn chủng của cô liếc nhìn nhân viên của phòng nghiệp vụ mình vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu như không tin, cô gọi điện thoại hỏi Lệ tổng xem?”
Nhân viên phòng nghiệp vụ giận dữ, người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, đến cùng là con gái mà cô ta cũng muốn quyến rũ.
Mình đây còn lâu mới mắc lừa cô ta!
Một trợ lý làm sao biết điêu chế nước hoa? Trong công ty nhiều nhà điều chế hàng đầu như vậy, chẳng lẽ Anna còn có thể so được với nhà điều chế hương chuyên nghiệp hay sao?
“Cô chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại! Nếu như cô dám gạt tôi, thì đừng nghĩ răng tôi sẽ cho qua vụ này!”
Hứa Nhược Phi nhún vai, không thèm để ý tựa ở trên tường.
Tâm thẻ trong tay bị cô lật qua lật lại ngắm nghía.
Lệ Đình Nam cho cô tấm thẻ này, chẳng có tí tác dụng nào nhỉ, đến một nhân viên cũng phải nghi ngờ.
Mấy phút sau, cô nhân viên cúp điện thoại, nhường đường cho Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi mỉm cười, hỏi đùa: “Nói chuyện điện thoại với Lệ tổng xong rồi hả? Biết là tôi không nói dối rồi chứ gì?”
Mũi của nhân viên chuyên nghiệp sắp bị tức đên lệch đi rồi.
“Cô đang mỉa tôi đấy à? Tôi làm sao có thể nói chuyện với Lệ tổng được!”
Lại liếc mắt khinh khỉnh với Hứa