Hứa Nhược Phi cả người mệt mỏi, nằm xụi lơ trên giường.
Lúc Lệ Đình Nam rời đi hung hăng đóng rầm cửa phát ra tiếng động rất lớn, khiến người làm trong nhà không khỏi sợ hãi.
Thiếu gia sao vậy, nóng nảy như vậy với Hứa tiểu thư?
Ba ngày sau Hứa Nhược Phi không hề nghỉ ngơi, tỉ mỉ điều chế một loại nước hoa cho tập đoàn Lệ thị.
Tô Vân Nhi là người đầu tiên biết Hứa Nhược Phi đã hoàn thành tác phẩm mới nhất.
Sau khi Hứa Nhược Phi hoàn thành tác phẩm thì nhớ tới lúc nói chuyện điện thoại, Tô Vân Nhi bảo muốn là người đầu tiên đánh giá tác phẩm này, cô liền đem bản in thử nhờ bên hàng không gửi đến nhà họ Tô.
Cũng không biết hiện tại Tô Vân Nhi đã nhận được chưa, Hứa Nhược Phi cầm lọ nước hoa, gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Vào đi” Lệ Đình Nam dời mắt khỏi màn hình máy tính.
Hứa Nhược Phi đi tới trước bàn, nhìn thoáng qua Lý An đang cùng Lệ Đình Nam báo cáo công tác: “Tôi chờ một lát cũng được?”
Lý An lắc đầu: “Tôi đã báo cáo xong rồi.
”
“Vừa đúng lúc” Hứa Nhược Phi cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Cậu cũng đến xem thử kiểu dáng lọ nước hoa này đi”
Lý An vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Với bản lĩnh này, không cần tới Lệ thị cũng có thể có chỗ đứng trong giới điều chế nước hoa.
Mục đích của cô ta là gì?
Nước mắt của Lý An lại không ngừng chảy, cậu ta nói một câu “Ngại quá”, rồi quay lưng đi, rút khăn tay ra lau nước mắt.
Yêu cầu của giám đốc Lệ cũng quá cao rồi, lọ nước hoa này của trợ lí An có thể làm rung động