Tại Pháp, Tô Vân Nhi đang đi nghỉ trong một căn biệt thự.
“Tô tiểu thư, đây là đồ Hứa tiểu thư chuyển phát tới” Nữ giúp việc ôm một cái thùng trong tay.
Tô Vân Nhi đặt ly rượu xuống: “Hửm? Đưa tôi xem xem”
Mở thùng ra, bên trong là một cái lọ mẫu nhỏ.
Tô Vân Nhi nhẹ nhàng mở ra, ngay lập tức vẻ mặt thích thú trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Vài tiếng sau, cô nhếch khóe môi: “Xem ra, tác phẩm mới này của Nhược Phi lại khiến người đời khiếp sợ mất”
Hứa Nhược Phi về đến nhà, tắm rửa xong, trên mặt đắp một lớp mặt nạ, thỏa mãn ôm máy tính ngồi trên sô pha làm việc.
Từ sau lần cô tới Lâm Xuyên, rất nhiều khách hàng nước ngoài giàu kinh nghiệm gửi mail hỏi cô lúc nào thì có thời gian, họ muốn hẹn điều chế nước hoa.
“Mẹ, bọn họ lại tìm mẹ điều chế nước hoa sao?” Hứa Đình Phong làm xong bài tập, ôm máy tính ngồi một bên không biết đang nghiên cứu cái gì, cậu liếc màn hình của Hứa Nhược Phi, thanh âm trong trẻo mà cũng lạnh nhạt.
“Hôm nay con lén thâm nhập vào hệ thống công ty của bố, tra được tập đoàn Lệ thị muốn hợp tác cùng vợ chồng Hi Nhĩ.
Trước đây mẹ ngày nào cũng bận, nên chắc không phải đang thúc đẩy bố hợp tác với vợ chồng Hi Nhĩ đâu đúng không?”
Hứa Nhược Phi đang trả lời mail thì khựng tay lại, khóe môi hơi giật.
“Cẩn thận bị bố con phát hiện, trình độ giám sát hệ thống của tập đoàn Lệ thị làm sao vậy, ngay cả con mà cũng không phát hiện, đúng là tệ mà…”
Hứa Đình Phong hừ lạnh: “Lập trình viên của tập đoàn Lệ thị còn kém lắm.
Nói đi nói lại, nếu mẹ muốn trả thù người phụ nữ xấu xa kia thì sao còn muốn thúc đẩy bố hợp