Đối với những người trong giới này mà nói thì lời mời đến tập đoàn Hi Nhĩ là một sự cám dỗ trí mạng.
Thế thì sao Anna lại từ chối?
Hứa Nhược Phi nháy nháy mắt.
Sao, tại sao Lệ Đình Nam trước mắt cô lại có hứng thú với chuyện này?
Cô uống say rồi sao?
Bước chân của Hứa Nhược Phi lảo đảo, chân trái suýt nữa đã giãm vào chân phải.
Cô “Ai da” một tiếng, đưa tay đỡ tường, dùng tay che ánh mắt mình, ơ một hơi.
“Tổng giám đốc Lệ, anh đang nói gì thế?” Giọng nói của người phụ nữ mang theo vẻ e ấp.
Sao cô lại cảm thấy hơi nóng thế này?
Cô đưa tay lên định cởi quần áo trên người xuống, thế nhưng phát hiện quần áo mình mặc trên người không giống thường người, thậm chí cổ áo cũng không có, cô không cách nào mở ra được.
Hứa Nhược Phi nháy nháy mắt, cảm thấy có chút tủi thân, trong mắt bắt đầu có sương mù.
Cô tự hỏi làm cách nào để có thể cởi quần áo của mình ra để hạ nhiệt trên cơ thể cô, vừa lên tiếng trả lời câu hỏi của Lệ Đình Nam.
“Tập đoàn Hi Nhĩ rất tốt… Thế nhưng… Nhưng phải ra nước ngoài làm việc đấy! Ở Lâm Xuyên này… Tôi… Tôi vẫn còn việc chưa hoàn thành được, phải chờ cho tới khi giải quyết xong chuyện ở Lâm Xuyên đã… Sao tôi lại không thể cởi quần áo trên người mình chứ?”
Hứa Nhược Phi đưa tay mò qua mò lại trên eo mình, cuối cùng cũng tìm thấy dây kéo.
“Cuối cùng cũng tìm được…”
Vừa nói cô vừa kéo khóa trên váy của mình xuống.
Vẻ mặt anh tuấn của người đàn ông đang