Anh càng tò mò, rốt cuộc là Anna đã nói gì mà lại khiến trợ lý của anh khó mở miệng đến như thế.
Lý An da mặt dày nói: “Anna nói, cô ấy vốn đã trông rất xinh đẹp, rất dễ bị những người cùng giới ghen ghét…”
Lệ Đình Nam trầm mặc vài giây, khẽ cười ra tiếng.
“Câu này đúng là cô ấy có thể nói ra được” Ngón tay của Lệ Đình Nam gõ nhẹ trên bàn, thích ý dựa lên ghế, lông mày hơi nhướng lên, môi mỏng khế mở nói: “Chuyện này tôi đã biết, cậu đi xuống trước đi”
Lý An gật gật đầu.
Sau khi Lý An rời đi, Lệ Đình Nam dựa vào ghế, cẩn thận ngẫm lại câu “Tôi vốn đã trông rất xinh đẹp”, nụ cười bên khóe môi càng sâu.
Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào dám khoe khoang tự nói mình như vậy hết.
Mà cô lại có vốn để tự hào nữa chứ.
Vài phút sau, Lệ Đình Nam cầm lấy điện thoại riêng của mình, hiếm khi chủ động mà gọi cho Lệ phu nhân.
Điện thoạn rất nhanh đã có người nghe máy.
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai anh.
Lệ Đình Nam anh khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện ra một tia chán ghét: “Tôi nói một lần cuối cùng, sau này bà đừng nhúng tay vào chuyện của Anna nữa, nếu như lại để tôi phát hiện bà gọi cô ấy đến chỗ bà nhục nhã cô ấy nữa thì chớ trách ta không niệm tình mẹ con”
Lệ phu nhân