Cô gái nói, sau đó đặt túi xách lên mặt bàn: “Tôi để trên bàn trà nhé? Tôi đã giặt cho anh rồi, là tây trang do nghệ nhân trứ danh chế tác thủ công ở Châu Âu phải không, tôi hoàn toàn tuân theo phương pháp giặt khô tây trang may thủ công, sẽ không có bất cứ vấn đề gì”
“Để vào trong phòng” Lệ Đình Nam thu hồi tâm mắt, mở cánh cửa phòng trong ra.
Hứa Nhược Phi ngẩn ra, ngơ ngác “Ừ” một tiếng.
Cô cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Lệ Đình Nam, muốn đoán xem Lý An có kể chuyện của cô cho anh nghe hay không.
Nhưng cảm xúc trên mặt Lệ Đình Nam vẫn luôn như vậy, cả cảm xúc nơi đáy mắt anh nữa.
Hứa Nhược Phi không nhìn ra được gì cả.
Lệ Đình Nam dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, thản nhiên cười một tiếng, buông bút máy trong tay xuống, nâng lên cặp mắt đào hoa kia.
“Nhìn mê rồi sao?”
Hứa Nhược Phi hơi mỉm cười, không chút nào để ý câu đừa giỡn của anh.
“Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy tổng giám đốc Lệ là người đàn ông hợp mắt tôi nhất, nếu không tôi cũng không nhận lời mời tới Lệ Thị.
”
Hứa Nhược Phi tinh ranh chớp chớp mắt, đối mặt với ánh mắt thâm thúy của thượng Lệ Đình Nam.
Cô không có nói dôi, ở nước ngoài ở sáu năm cô đã gặp qua không ít minh tinh và người đẹp, thật sự không có người đàn ông nào có vẻ ngoài sánh được với vị trước mắt này.
Lệ Đình Nam mỉm cười thản nhiên.
Cô gái này, câu nào câu nấy đều không thể tin được.
Sau khi Hứa Nhược Phi đặt tây trang vào phòng thay đồ riêng của Lệ Đình Nam thì trở lại gian ngoài, ngồi vào bàn làm việc của mình.
“Ngày mai buổi tối bảy giờ, vợ chồng ngài Hill có một bữa tiệc tối, cô chuẩn bị một chút”
Hứa Nhược Phi mới vừa ngồi xuống còn chưa được một phút, liền nghe được công việc mới mà Lệ Đình Nam giao cho cô.
Thật đúng là nhà tư bản, không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể bóc lột cô.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi đi dự tiệc với tư cách là trợ lý của anh, hay là nhà điều chế nước hoa?” Hứa Nhược Phi hỏi.
Ánh mắt của Lệ Đình Nam