“Tổng giám đốc Lệ, tôi quả thật không muốn dính dáng đến hôn ước giữa anh và cô Hứa.
Tôi thừa nhận anh rất đẹp trai, tôi cũng thừa nhận chưa gặp được người nào đẹp trai hợp khẩu vị của tôi như anh.
Nhưng mà tôi rất rõ ràng, tôi không có bối cảnh gia đình già cả, cũng không có ý muốn làm một con vịt xấu xí trong một đên lắc mình biến thành thiên nga trắng, có thể trở thành phượng hoàng bay đến nhà họ Lệ các người.
Nếu như dính dáng đến anh quá sâu, đến lúc đó tôi lạo kết thù với cô Hứa và mẹ anh bà Lệ, vậy thì tôi phải dừng chân ở đâu tại Lâm Xuyên này đây”
Hứa Nhược Phi nói có lý.
Lệ Đình Nam đã phái người điều tra, hôm qua Lệ phu nhân xác thật đã gọi cô đến nhà cổ nhà họ Lệ.
Mà Hứa Nhược Mộng đập phá đồ đạc cũng diễn ra ngay trước mắt anh.
Lệ Đình Nam nằm di động trong tay, hơi căng thẳng: “Chỉ cần cô ở chỗ mà tôi có thể nhìn thấy được, bọn họ sẽ không gây nguy hiểm cho cô được.
”
Hứa Nhược Phi cười khẽ: “Tổng giám đốc Lệ, tôi biết thế lực của anh cực lớn, toàn bộ Lâm Xuyên đều năm dưới sự khống chế của anh.
Nhưng mà lỡ như có nơi anh không nhìn thấy được thì sao? Xem nhẹ cái gì thì cũng không nên xem nhẹ