“Thứ hai” Hứa Nhược Phi thay đổi ngữ khí, đôi mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt cười nói: “Tôi thích người đẹp trai, ngài loại này… Không hợp lắm.
Không dấu gì ông, tôi vốn ngưỡng mộ Tổng giám đốc Lệ từ rất lâu rồi, đáng tiếc Tổng giám đốc Lệ lại làm thinh không nhìn thấy tình cảm của tôi.
Ông cảm thấy tôi đã nhìn quen mắt một người đàn ông như Tổng giám đốc Lệ vậy rồi thì sẽ nhìn trúng ông ư?”
Tổng giám đốc Vương bị cô chọc tức thiếu chút nữa hộc máu, ngón tay run rẩy chỉ vào Hứa Nhược Phi, “Cô” nửa ngày, không nói được câu nào ra hồn.
“Được rồi” Lệ Đình Nam thản nhiên nhìn lướt qua Hứa Nhược Phi đang đùa giỡn: “Tổng giám đốc Vương, ông cũng nghe thấy rồi đó, cô gái này không phải là người có thể đùa giỡn được.
Nếu như muốn tán gái, tôi khuyên ông đừng nên tán cô ấy”
Nói xong, Lệ Đình Nam ôm bả vai Hứa Nhược Phi rời đi người đàn ông đang ngây ra như phỗng.
“Anna, đến chỗ này thì cô bớt gây phiền phức đi” Lệ Đình Nam liếc cô gái trong lòng ngực, buông tay ra đút vào túi: “Người tới đây tham dự đều là những người có uy tín danh tiếng trong giới thời trang tại Lâm Xuyên, nếu như tương lai cô muốn dừng chân ở Lâm Xuyên thì cũng đừng trêu chọc đám người kia”
Hứa Nhược Phi nhoẻn miệng cười: “Tổng giám đốc Lệ, anh đang nói gì vậy.
Nếu như tôi ôm đùi của anh, còn cần dựa vào người khác sao?”
Ánh mắt Lệ Đình Nam hơi sa sầm lại: “Cô biết mình đang nói cái gì sao?”
“Tôi đương nhiên biết chứ.
Toàn bộ Lâm Xuyên, bất kể là giới thời trang hay là giới nước hoa, muốn sống trong đó thì chỗ dựa tốt nhất là Lệ Thị.
Cho nên chỉ cần tôi ôm đùi của anh, những người khác trong giới thời trang đối với tôi mà nói đều chỉ là mây bay”
Lệ Đình Nam cười lạnh, Anna này là cô gái thứ nhất coi anh như cây đại thụ che chở mà còn có thể nói đúng lý hợp tình như thế.
“Cô đã đánh giá cao chính mình” Môi mỏng Lệ Đình Nam khẽ mở.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi chưa bao giờ tự đánh giá cao chính mình.
Những lọ nước hoa tôi điều chế gần đây