Máy bay vừa đáp xuống cũng là lúc đội ngũ bác sĩ riêng của nó nhanh chóng triệu tập. Họ đưa nó vào phòng phẫu thuật, mùi máu tanh rợn người. Chiếc dao của Thiên Hoàng có sử dụng độc tố cực mạnh, có thể khiến nạn nhân đau đớn không tả hết. Một phần may mắn là lần trước khi giành cốc nước có độc mà Hoàng dành cho Thiên Tự, cơ thể nó sinh ra một loại kháng sinh với mọi độc tố nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng mắt của nó không thể nhìn rõ như trước, giống như một người bị cận nặng vì chấn thương tâm lý ảnh hưởng đến thủy tinh thể của nó. Vì bị kích động mạnh, nó phải sống trong màu sắc mờ mờ suốt quãng đời còn lại.
May mắn nhờ trước đó, nó tham gia vào học viện sát thủ của Nhật nên đã được "bố già" cho học khóa đặc biệt về thính giác, chỉ một mình nó. Khóa học có thời kỳ hạn một năm nhưng đối với người không có tính nhẫn nại là cả thiên niên kỉ.
Tuần đầu tiên, nó được đưa vào một căn phòng tối. Trong căn phòng đó, một cây cổ thụ có lá hình kim (lá nhỏ, hẹp và dài). Kì lạ thay, dù tất cả cửa sổ đã được dán kín, một ánh sáng nhỏ nhoi cũng không thể vào được nhưng nó vẫn sống và xanh mơn mởn xuống một tuần.
Bài học đầu tiên là "cảm nhận", nó được nhìn cái cây đúng một lần, những ngày sau đó nó được bịt mắt, tất cả là một màu đen lặng lẽ. Nhiệm vụ của nó là phải để tâm thật tĩnh, lắng nghe được âm thanh của những chiếc lá rơi. Mà bạn biết đấy, một chiếc lá mỏng, nhỏ, hẹp và dài làm sao có thể nghe ra âm thanh rơi khi một ngọn gío cũng không có cơ chứ? Hai ngày đầu tiên, nó vẫn ngồi im như tượng, một lần nhúc nhích cũng không có, thậm chí là không ăn nhưng nước uống lại nhiều hơn mức bình thường .
Đối với nó mà nói, tuổi thơ đã quá bất hạnh khi vừa ra đời đã phải sống trong thân phận của một người con trai, trách nhiệm gánh vác cả một tập đoàn. Khi gặp được Thiên Tự, nó đã nghĩ cuộc đời của nó có ánh sáng, nhưng nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Và đau đớn hơn nữa, bây giờ mọi thứ nó nhìn thấy lúc mờ lúc rõ, năng lực giết người bằng ánh mắt càng lúc càng cao. Nước mắt của nó của nó lại chỉ rơi đúng một bên, tim nó đã đóng băng, tảng băng ngàn năm không tan được. Nó gạt bỏ hết mọi chuyện, trí não chỉ còn lại những kiến thức cần thiết cho kế hoạch đã đặt ra.
Sau tuần đó, nó có thể phán đoán được hình dạng, màu sắc, trọng lượng và cả vận tốc của những chiếc lá đang rơi. Một bài học mà trong số trong số một ngàn người chỉ mỗi nó thành công.
Nhưng thay vì vui mừng "bố già" lại cảm thấy lo lắng vô cùng, trước đây khi gặp ông, nó mỉm cười và nói chuyện, còn bây giờ, nó như người câm, một chữ cũng không nói ra. Không một ai ghét nó nhưng cũng không ai dám bắt chuyện khi cảm nhận được hàn khí bức người. Duy nhất ba anh em Jun, Jay, Jack là tiếp cận được, anh Jun bây giờ chính là anh cả trong ba anh em. Hai người còn lại, một ở Mỹ, một ở Nhật và đều là trợ thủ đắc lực của nó. Tất nhiên là cả ba hoàn toàn không hề biết việc này.
Bài học thứ hai là "vũ khí", nó sử dụng kim tiêu làm vũ khí và mức độ khó lại dâng lên. Bốn bức tường được lót những tấm xốp màu đen khá mỏng, nhiệm vụ của nó là khi lá rơi xuống nó phải phán đoán được chính xác chiều cao mà "bố già" đưa ra và phóng những chiếc kim tiêu để chúng dính chặt lên tường. Hai tuần phải phóng trúng hai mươi chiếc lá ở bốn độ cao khác nhau.
Bài học lần này thật sự rất khó, kim tiêu là vũ khí nhỏ thứ hai trong giới sát thủ trước đó là dây vô hình. Chiếc lá hình kim cũng không to hơn hai ngón tay dễ gì phóng trúng được. Nên nó cũng không dễ gì làm