Điều khiến tôi hoàn toàn không ngờ được chính là Hồ Thiến lại chạy tới công ty tôi.
Hóa ra cô ta im hơi lặng tiếng mấy ngày, là để đi tìm công ty của tôi.
Cô ta đứng ở trước cửa, làm gì còn dáng vẻ xinh đẹp thuỳ mị lúc bình thường nữa.
Giờ cô ta chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua.
Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy vui mừng vì thu hoạch ngoài dự tính.
Một người dịu dàng, nho nhã như mẹ chắc chắn là không chịu để mình đứng giữa phố lớn, níu chặt lấy tiểu tam không buông rồi khóc lóc ăn vạ như người phụ nữ đanh đá này.
“Cố Nhất Hoà! Cô là đồ vô liêm sỉ! Cô quyến rũ đàn ông đã có vợ, cô sẽ bị trời đánh!”
Cô ta chỉ vào mặt tôi, mắng tôi xối xả như tát nước vào mặt.
Dường như chẳng còn chút dáng vẻ kênh kiệu, cao cao tại thượng như khi cô ta lấy thẻ ngân hàng ra đưa tôi lúc chúng tôi gặp mặt vào ngày hôm ấy.
Rõ ràng là bị mắng, nhưng tôi lại có chút vui mừng.
Vui mừng vì cuối cùng cũng có thể xé rách được bộ mặt ngụy trang của cô ta, cuối cùng cũng có thể ném cô ta vào địa ngục được rồi.
“Mọi người đều bị cô lừa cả rồi! Cô chính là một thứ hàng rách, ngày nào cũng lên giường với đàn ông, không biết đã dùng bùa mê thuốc lú gì để quyến rũ chồng của tôi."
Lời cô ta nói ra càng ngày càng chói tai.
Tất cả các đồng nghiệp đều đứng lên, sợ rằng sẽ bỏ qua bất kỳ một câu nói hay động tác nào của chúng tôi.
Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra bắt đầu quay phim.
Người phụ nữ kia rất hài lòng về điều này.
Tôi cũng vô cùng hài lòng.
Tôi không nhanh không chậm bước về phía cô ta.
Nghe thấy những lời lẽ bẩn thỉu, kinh tởm từ trong miệng cô ta, tôi đều coi như là cô ta đang giúp mẹ tôi năm đó mắng chính cô ta.
Càng nghe càng muốn cô ta mắng nhiều hơn nữa.
“Rõ ràng là cô biết tôi đang mang thai, mà vẫn còn đi quyến rũ anh ấy, khiến tôi giờ đến nhà cũng không thể về, cô đúng là một ả phụ nữ đê tiện!”
Lời này vừa nói ra, có đồng nghiệp đã phát ra tiếng khóc thút thít rồi.
Chắc chắn là cô ấy cảm thấy tôi không hề có chút liêm sỉ nào.
“Mẹ cô chắc chắn cũng không phải là thứ tốt lành gì, nên mới có thể dạy dỗ ra đồ đê tiện như cô!”
Cô ta nói xong câu này, tôi liền bước hai bước lớn đến trước mặt cô ta.
“Chát!” Một âm thanh giòn giã vang lên.
Tôi cho cô ta một cái tát thật mạnh.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tôi lạnh mắt nhìn cô ta: “Cô có tư cách gì mà nhắc tới bà ấy?”
Cô ta bụm mặt tỏ vẻ không dám tin nhìn tôi.
Tôi bước lên phía trước nắm lấy cằm người phụ nữ kia, cười hỏi cô ta: “Đúng thật là cô đã mang thai, nhưng mà đứa con cô đang mang trong bụng là của ai thế?”
Sau đó cô ta liền mở to mắt nhìn tôi.
Tôi lại nắm lấy đăng cô ta đẩy ả về phía sau, cô ta liền ngã ra đất.
“Sao
hả?” Tôi ngồi xổm xuống đất, “Lẽ nào tôi và bố tôi không giống nhau tới vậy sao?”
Ngón tay của tôi nhẹ nhàng chọc chọc vào trên bụng của cô ta.
Sau đó cô ta liền tỏ ra hoảng hồn, chắc chắn là thấy tôi giống hệt như ác quỷ đến đòi mạng.
"Cái đứa con cô đang mang trong bụng, nói không chừng trông cũng giống tôi ấy?”
Tôi nhìn nhân viên bảo vệ đang đi tới đây, liền đứng lên.
Nhưng vẫn nhìn cô ta, cười lạnh hỏi ả: “Năm đó chẳng phải cô vẫn luôn miệng nói với mẹ tôi rằng cô và bố tôi mới là tình yêu đích thực sao.”
“Sao hả? Giờ không yêu chồng cô nữa à?"
"Ông bố tội nghiệp của tôi đúng thật là đáng thương, ông ta vẫn còn đang nghĩ rằng hai người các ngươi mới thật sự là tình yêu đích thực đấy.”
Nhờ có sự dìu đỡ của nhân viên bảo vệ, cô ta cũng đứng lên.
Biết cô ta đang mang thai nên nhân viên bảo vệ cũng chỉ có thể lịch sự mời cô ta ra ngoài.
Nhưng cô ta lắc đầu.
“Không thể nào, không thể nào!”
“Rõ ràng cô mới chính là tiểu tam! Rõ ràng cô đã quyến rũ Thanh Phong!”
Tôi như kiểu vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, cười hỏi cô ta: “Tôi đã quyến rũ như thế nào, cô nhìn thấy rồi sao?”
“Chẳng qua tôi cũng chỉ coi anh ấy là anh trai thôi mà.”
Hồ Thiến giằng tay ra khỏi nhân viên bảo vệ, lao tới trước túm lấy áo của tôi.
Cô ta lúc này trông như thể trước khi bản thân xuống địa ngục thì nhất định phải lôi tôi xuống cùng vậy.
“Cô nói láo!” Cô ta kéo áo tôi, “Rõ ràng cô, rõ ràng là cô… cô còn đang mang thai con của anh ấy cơ mà!”
Tôi kéo áo từ từ ra khỏi tay cô ta.
Mặt đầy vô tội nhìn cô ta: “Cô không thể nói linh tinh được đâu, trước giờ tôi chưa từng ngủ với đàn ông.”
Tôi thẹn thùng sáp lại gần tai cô ta, nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn còn là một trinh nữ đấy.”
Cô ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, lùi lại hẳn mấy bước rồi ngã xuống đất.
“Tôi không tin!”
Trên miệng tôi vẫn treo một nụ cười lạnh, đứng nhìn cô ta từ trên cao xuống.
“Nếu không tin thì chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra.”
“Cô không chỉ phá hoại gia đình của tôi, bây giờ còn vấy bẩn sự trong sạch của tôi nữa.”
Tôi thu lại nụ cười, lạnh giọng nói trước mặt tất cả mọi người: “Cô độc ác thật đấy.”