Hiện tại ngay thời điểm này Trình Mộc Cát mới quan sát gương mặt của Đỗ Hoành Dương, tuy trên môi của anh vẫn giữa được nụ cười nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một chút đượm buồn, anh kể lại chuyện trước kia nhưng trong giọng nói lại có chút run run, dường như anh đã lo sợ gì đó.
Có lẽ...!Có lẽ anh sợ cô sẽ bỏ rơi mình, giống như cái cách cô rời khỏi cuộc đời của Mục Phàm.
Trình Mộc Cát âm thầm thở dài, cô vẫn không hiểu tại sao bạn trai của mình suốt ngày cứ lo sợ như vậy chứ, chẳng lẽ thái độ của cô đối với Lương Mục Phàm vẫn còn chưa rõ ràng cho anh tin tưởng sao? Nhưng thật ra cô cũng thấu hiểu một phần nào đó cho Đỗ Hoành Dương.
Dù sao thì nếu như cô công bố thân phận thiên kim Trình gia thì chắc chắn nhiều người sẽ lại đẩy đến việc cô có hôn ước với Lương gia.
Đừng nói là Đỗ Hoành Dương, ngay cả những người bình thường khi biết bạn gái của mình có bạn thân khác giới cũng đã căm ghét lắm rồi, chứ đừng nói đến hai chữ hôn ước.
Nghĩ một lúc, trong đầu chat Trình Mộc Cát nhảy số, cô muốn làm gì đó thể hiện rõ lập trường của mình, nhưng cô nên làm gì đây?
Trong khi Trình Mộc Cát vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì họ cũng đã đến được nhà hàng mà Đỗ Hoành Dương đã đặt từ trước.
Như thường lệ thì anh luôn là người mở cửa xe để cô bước xuống, bàn tay nhỏ bé của Trình Mộc Cát nắm chặt lấy bàn tay của anh, hình ảnh này cực kì tình cảm.
Bước chân vào nhà hàng thì cũng có phục vụ đến tiếp đón, theo như phòng mà Đỗ Hoành Dương đã đặt thì nó là một căn phòng lớn có view ngắm cảnh rất đẹp.
Khi đến phòng thì Trình Mộc Cát cũng phải trầm trồ công nhận, từ đây nhìn ngắm toàn thành phố một màu đen xen lẫn những ánh đèn của các tòa nhà cũng rất thích thú.
Phục vụ bắt đầu đi vào rồi đi ra để lên món, khi mọi thứ đã đầy đủ thì Đỗ Hoành Dương cũng chốt khóa cửa lại.
Nhìn thấy gương mặt có chút kì lạ của bạn trai thì trong lòng của cô cũng có chút sợ hãi, cái này chẳng lẽ như những bài báo trước kia cô đã đọc qua.
Anh định hẹn cô đến một tầng cao của tòa nhà, sau đó thì sẽ cầu hôn, nếu như cô không đồng ý thì sẽ đẩy cô xuống? Nhưng sau đó Trình Mộc Cát lại lắc đầu, cô đang nghĩ khùng điên gì vậy chứ, tuy nói là thế nhưng Trình Mộc Cát cũng không khỏi sợ sệt một chút, liền lên tiếng hỏi:
- Hoành Dương, anh khóa cửa làm gì vậy?
- Tiểu Cát, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?
- Gần mười năm.
Gần mười năm, đây là quãng đời không phải ngắn ngủi mà đó là cả một quá trình cố gắng của cả hai.
Rất ít cặp đôi nào có thể có được một tình bền bỉ qua nhiều năm tháng như vậy.
Ngay cả Đỗ Hoành Dương cũng không dám tin anh lại có thể yêu cô gần mười năm.
Nhưng...!Nhưng trong những năm này gần đây thì anh hoàn toàn không có cảm giác của sự an toàn.
Từ khi biết tin cô chính là con gái của Trình Lục Hầu thì anh vẫn luôn nơm nớp lo sợ, anh sợ một ngày nào đó sẽ bỏ rơi mình và quay trở về với Lương Mục Phàm.
Trình Mộc Cát cảm thấy ánh mắt của anh có vài tia kì lạ, chẳng lẽ anh thật sự muốn cầu hôn cô ở đây sao? Chưa kịp để Trình Mộc Cát suy nghĩ thêm thì Đỗ Hoành Dương đã đi đến, vương tay ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng hôn lên đ ỉnh đầu của cô, có chút dịu dàng nói:
- Cảm ơn em...!Tiểu Cát, cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh, cảm ơn em vì đã không rời bỏ anh.
- Hoành Dương...? Anh sao vậy?
- Anh yêu em, Tiểu Cát.
Dứt lời, Đỗ Hoành Dương cũng không ngần ngại mà cúi đầu xuống hôn lấy cánh môi nhỏ nhắn của cô.
Ban đầu Trình Mộc Cát còn có chút giật mình, nhưng sau đó thì cô đã nhanh chóng hòa nhập được, vòng tay ôm lấy cổ của bạn trai, hành động này đã làm cho anh kinh ngạc, sau một hồi triền miên thì